Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 537
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:11:12
Lượt xem: 115
Lời này hiển nhiên là làm cho Quý Minh Thanh cảm thấy hoang mang: "Câu này của chú nghĩa là sao ạ?"
"Cháu không cảm thấy chuyện giành anh trai với ba mẹ, so với chuyện cháu cướp mẹ thì càng hay hơn sao?"
Chuyện này ——
Quý Minh Thanh rơi vào trầm tư, hiển nhiên thằng bé mới chỉ mười hai, mười ba tuổi, tựa hồ vẫn chưa nghĩ tới những chuyện này.
"Tóm lại —— "
Quý Trường Tranh vỗ vai Quý Minh Thanh: "Sau này cháu phải đối xử với anh trai của cháu tốt một chút."
Đây mới là mục đích thực sự của anh.
Quý Minh Thanh ừ một tiếng thật nhỏ: "Vậy nếu cháu đối xử tốt với anh trai, thì chú sẽ thích cháu sao?"
Đám người bọn họ ai cũng sùng bái chú, nhưng mà tựa hồ chú vẫn luôn không thích bọn họ.
Quý Trường Tranh nghe thấy vấn đề này, anh nhướng mày: "Đương nhiên."
"Vậy cháu sẽ đối xử tốt với anh trai, cháu sẽ còn để cho mẹ cùng nhau đối tốt với anh trai."
Thằng bé sẽ không cướp mẹ với anh trai nữa.
Quý Trường Tranh: "Vậy mới đúng."
Chờ sau khi anh hoàn toàn tẩy não thành công cho Quý Minh Thanh, Thẩm Mỹ Vân đang hái nho, sau khi bỏ một chùm nho tím nhạt lớn vào giỏ, lúc này mới nói với Quý Trường Tranh: "Anh đối xử với Quý Minh Thanh như vậy, hình như không được công bằng lắm?"
Quý Trường Tranh: "Nhà họ Quý không có chuyện công bằng tuyệt đối."
"Nhà anh cả của anh cũng không biết rằng vấn đề mấu chốt là ở trên người Quý Minh Thanh." Không phải Quý Minh Viễn, cũng không phải Cố Tuyết Cầm.
Mà nồng cốt của mối quan hệ nằm ở chỗ Quý Minh Thanh.
Giải quyết xong Quý Minh Thanh, thì chuyện của Quý Minh Viễn và Cố Tuyết Cầm cũng có thể giải quyết.
Thẩm Mỹ Vân nghe anh nói như vậy thì ngẩn người một chút: "Cái góc độ này của anh rất đặc biệt."
" Nếu những gia đình có con thứ hai giống như anh thì những mâu thuẫn trong gia đình có thể giảm đi một nửa."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, đỡ cái thang, tỏ ý Thẩm Mỹ Vân tiếp tục leo lên đi. Càng gần đỉnh chòi, nho càng nhận được nhiều ánh nắng thì càng có nhiều nho chín hơn.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: " Tôi nghĩ từng trường hợp riêng lẻ nên được phân tích riêng lẻ."
"Minh Viễn như vậy, anh mới phải bất đắc dĩ dùng biện pháp này."
Đối với Quý Minh Thanh mà nói thì không thể nói là phúc hậu, nhưng mà không có biện pháp khác, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt, hiển nhiên đối với Quý Trường Tranh mà nói, Quý Minh Viễn quan trọng hơn đứa cháu kia.
Thẩm Mỹ Vân cầm cây kéo cắt xuống mấy chùm nho, đưa cho anh: "Em phát hiện đầu óc của anh hoạt động thật nhanh."
Từ hôm qua, sau khi phát hiện Quý Minh Viễn có vấn đề, đến sáng sớm hôm nay đưa Quý Minh Viễn đi, đồng thời còn không quên giải quyết tai hoạ ngầm là Quý Minh Thanh.
Hết thảy mọi việc còn chưa tới hai mươi bốn giờ.
Quý Trường Tranh nhận lấy nho, cẩn thận đặt vào trong rổ, nho chín nếu đặt quá mạnh bạo sẽ dễ bị dập nát.
Anh ha ha cười: "Nếu như anh không thông minh, thì đã không cưới được em."
Phải!
Thẩm Mỹ Vân muốn thu hồi lại câu trước đó, mỗi lần vào thời điểm khi cô cảm thấy đối phương thông minh, đối phương sẽ đánh vỡ ảo tưởng của cô.
Cho tới trưa thì cô hái được hai rổ nho đầy, chất cao chồng lên nhau, nhiều quả nho đã bị chim ăn mất.
Đó là tình trạng chim ăn trước người.
Chờ đến khi gần xong, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới thu tay lại, Quý Trường Tranh phụ trách xách hai rổ nho vào bên trong nhà.
Bà Quý ngồi ở vị trí đầu tiên, rõ ràng là vẫn chưa nguôi ngoai sau việc phải đưa cháu mình đến đại quân đội hồi sáng.
Nhìn thấy Quý Trường Tranh đi vào, bà ấy xoa xoa chân mày: "Nhiều nho như thế, lát nữa ăn cũng không hết, tự các con giữ lại một ít, còn dư lại thì đưa cho mấy vị trưởng bối của Mỹ Vân."
Đương nhiên Quý Trường Tranh sẽ không từ chối.
Sau khi anh rửa tay xong thì mới đến chỗ Thẩm Mỹ Vân, cô đã dùng xà phòng thơm, mùi hương nhẹ nhàng phả vào mặt khi cô đi tới.
Khiến cho Quý Trường Tranh không nhịn được mà cứng lại: "Mỹ Vân, em thấy mẹ nói như thế có được không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cái gì?"
Quý Trường Tranh giải thích lại một lần nữa, cô suy nghĩ một chút: "Vậy cho bà Ngô với thầy Trịnh, đưa cho mỗi người hai ba cân đi."
Nho là một thứ đồ hiếm, cho dù là ở hợp tác xã cung ứng, hay là chỗ bán thức ăn thì đều là loại thể gặp, không thể cầu.
Hơn nữa còn rất đắt, đối với người bình thường mà nói, có thể ăn cơm no cũng đã là chuyện xa xỉ.
Chớ nói chi là được ăn trái cây.
Quý Trường Tranh hỏi: "Có phải hơi ít không?"
Hai ba cân luôn cảm thấy sẽ rất keo kiệt.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: " Hai giỏ nho này nhìn thì nhiều, nhưng mà người phải chia cũng nhiều."
Chia vào đầu mỗi người, có được hai ba cân thì cũng không tệ. Những quả nho này, nhất định phải để cho nhà họ Quý trước.
Một sân nhà có bốn gia đình, chưa kể phía trên còn có hai người già.
Quý Trường Tranh nghĩ cũng phải: "Vậy đều nghe theo em."
Bà Quý nghe xong, lắc đầu một cái, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân à con phải nhìn thằng bé, đừng để cho choáng váng đầu, mẹ đi vào nghỉ ngơi đây."
Buổi sáng, từ sau khi biết chuyện của Quý Minh Viễn, bà ấy đã không ngủ.
Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng, đi rửa sạch chùm nho dài, đặt ở bên trong giếng nước để ướp lạnh, thời điểm lấy ra ăn, nho sẽ lạnh như băng lạnh, vừa mọng nước vừa lạnh, hết sức thoải mái.
Số nho còn dư lại chia làm mấy phần, nhà mình giữ lại một phần làm khẩu phần lương thực.
Bà Ngô một phần, vừa vặn được ba bốn chùm, không quá nhiều quả, nhưng mà tất cả đều là nho tím chín.
Vị ngọt nhiều, vị chua ít.
Bà Ngô lớn tuổi, không ăn nổi mấy món quá cứng hoặc quá chua, còn về phần thầy Trịnh thì có cả nha xanh lẫn tím.
Nhà bọn họ có trẻ con, với cả cuộc sống bây giờ cũng không quá tốt.
Nho màu xanh nho có thể ăn trong vài ngày, người lớn hay trẻ con cũng có thể nhiều bổ sung thêm vitamin.
Cho nên thời điểm Thẩm Mỹ Vân thả vào, một nửa là xanh, một nửa là màu tím.
Sau khi chia xong.
Cô xách túi vẩy tay với Quý Trường Tranh: "Em và Miên Miên ngồi xe điện đến đó, hay là anh đạp xe chở mẹ con em đây?"
Quý Trường Tranh: "Để anh đạp xe chở hai người."
"Miên Miên ngồi ở chỗ thanh ngang phía trước, em ngồi ở phía sau, vừa đủ gia đình ba người của chúng ta."
Nhà họ Quý có xe hơi nhỏ, nhưng mà vào thời điểm này lái xe đi ra ngoài ngược lại không thích hợp.
Ngày hôm nay với ngày đi đón bà Ngô là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Mỹ Vân thì vẫn khá bình tĩnh, ngược lại thì Miên Miên vô cùng kích động, cười hưng phấn nói: "A được ngồi xe đạp rồi."
So với xe hơi nhỏ, cô bé càng thích ngồi xe đạp hơn.
Có thể hóng gió, còn rất uy phong.
Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé một cái: "Đặc biệt dùng để chở con đó."
Miên Miên gật đầu như gà con mổ thóc vậy, Quý Trường Tranh quay đầu đi vào nhà, đẩy ra một chiếc xe đạp phượng hoàng hai mươi tám inch.
Thẩm Mỹ Vân thấy xe đạp này, thì lại nhớ tới xe đạp bên trong Bào Bào, thêm cả đồ ăn đều khiến cho người ta hoảng sợ nên cô không dám bán.
Tuy nhiên, lần này ngược lại đã có cơ hội.
Cô suy nghĩ một chút, cố gắng suy nghĩ biện pháp, để bán hai ba chiếc đổi chút ít tiền.
Đang lúc Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ lung tung, Quý Trường Tranh đã đẩy xe đạp tới. Đặt hai túi nho tươi vào giỏ trước xe.
Vỗ thanh ngang xe đạp, Thẩm Mỹ Vân đặt Miên Miên lên phần thanh ngang, để cô bé ngồi lên, Miên Miên không nhịn được sờ đầu xe lạnh buốt một cái.
"Con muốn ngồi lên đầu xe."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không được, sẽ bị rớt xuống, chỉ có thể ngồi ở trên thanh ngang, phải cố gắng nắm chặt, biết không?"
Miên Miên ngược lại rất khôn khéo, mẹ nói một chút là cô bé sẽ nghe theo, khéo léo gật đầu một cái: "Vậy cũng được ạ."
Sắp xếp cho Miên Miên xong, Quý Trường Tranh nhấc đôi chân dài lên ngồi lên ghế xe đạp, quay đầu nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, lên đi em."
Nhìn anh như một tên phong lưu hào phóng.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, nắm lấy eo của anh, mượn lực nhảy lên, ôm lấy lưng anh: "Em ngồi xong rồi."
Quý Trường Tranh cười, giọng điệu nồng nhiệt nói: "Đi thôi."
Cảm giác rất khác so với xe hơi nhỏ, anh đạp xe đạp, anh nắm chặc đầu xe, con gái ngồi ở trước mặt, phía sau là vợ của anh.
Quý Trường Tranh cảm thấy vô cùng hài lòng, thậm chí còn dùng hết sức đạp xe đạp.
Vừa đạp một đạp đã muốn trượt ra xa vài mét.
Từ Tây Thành đến ngõ Ngọc Kiều, đạp hơn nửa tiếng đồng hồ, đợi đến lúc đến nơi, Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đều mồ hôi đầy đầu, mặt đỏ bừng vì nắng.
Điều này khiến cho Quý Trường Tranh nhất thời cau mày: "Lúc đi về em có muốn ngồi xe điện không?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: " Không cần, vẫn đi xe đạp thôi."
"Trời có chút gió."
Bên trong xe điện có nhiều người, chật chội và kín gió, giống như hộp đựng cá mòi nên như vậy còn nóng hơn.
Thời tiết mùa hè này tốt nhất là không nên đi chơi, nhưng mà đây là một chuyến đi cần thiết, không đi không được.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, úi đầu lấy một phần nho trong giỏ trên xe ra: "Hai người vào xem bà Ngô đi, anh ngồi ở đây đợi hai người."
Bên ngoài còn có một phần nho, xách theo mà không cho thì không được tốt lắm.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút cảm thấy như vậy cũng được, nên dẫn Miên Miên đi vào. Nhưng sau khi tách khỏi Quý Trường Tranh, cô dẫn Miên Miên đi đến nhà vệ sinh công cộng.
Chờ đến lúc đi ra, bên trong túi nho còn có hai thứ nữa, là thuốc hạ huyết áp, và thuốc hạ sốt.
Đều là những món đồ cơ bản nhất, nhưng vào thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.
Chỉ là Thẩm Mỹ Vân đã bỏ bao bì bên ngoài của lọ thuốc ra, chỉ dùng giấy trắng để bọc thuốc.
Sau khi gói lại, cô ném vào giữa túi nho rồi trộn đều vào bên trong. Ít nhất từ bên ngoài sẽ không nhìn ra được.
Miên Miên nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi đây là cho bà Ngô sao ạ?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Suỵt, không nên để cho người thứ ba nghe thấy."
Miên Miên: "Con biết rồi ạ, tất cả mọi thứ bên trong Bào Bào đều không thể nói cho người khác biết."
"Thật thông minh."
Miên Miên cong môi cười, khiêm tốn nói: "Đều do mẹ dạy tốt."
Hành động khen ngợi người khác này khiến cho Thẩm Mỹ Vân không nhịn được mà cười, nhéo mặt cô bé một cái rồi dẫn cô bé đi vào trong sân của khu phức hợp.
Đã hơn bốn giờ chiều, trong sân của khu phức hợp cũng không có nhiều người vì những người đi làm đều đã đi làm cả rồi.
Thỉnh thoảng có mấy thím ngồi ở dưới mái hiên hóng mát, phe phẩy chiếc quạt giấy, sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân tới.
Mọi người nhất thời sững sốt một chút, kinh ngạc nói,
"Mỹ Vân? Sao cháu lại đến đây?"
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Dạ cháu đến thăm bà Ngô."
Miên Miên cũng chào theo: "Cháu chào thím."
Phải, dẫn đến một trận hàn huyên, sau khi hàn huyên xong, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đi đến nhà bà Ngô.
Hai người vừa đi.
Những người hàng xóm ngay lập tức nói: "Thật không nghĩ tới, đứa nhỏ Mỹ Vân này lại là một người nhớ ân tình."
Lúc ấy nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, bà Ngô giúp nhà bọn họ một lần, nhìn xem bây giờ cô đã đến thăm bà Ngô mấy lần rồi?
Hơn nữa mỗi lần tới đều cầm đồ theo.
"Cũng không biết Mỹ Vân cầm theo thứ gì."
Nói đến chuyện này thì mọi người đều tò mò.
" Cái túi đó hình như chứa nho?"
Mặc dù không thấy được màu sắc bên trong, nhưng mà từng quả tròn, giống như là nho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-537.html.]
"Nho sao?"
Không biết là ai nuốt nước miếng: " Nho mùa này đang vào mùa, ở hợp tác xã cung ứng có bán, nhưng mà cho dù có dùng phiếu thì cũng đắt muốn chết, một cân hết sáu xu tiền, có tiền để ăn nho, cũng đủ cho nhà chúng ta mua hai lượng thịt về cả nhà cùng nhau thưởng thức."
Nói cho cùng, đầu năm nay thứ gì cũng rất thiếu thốn.
Thịt cực kỳ khan hiếm, đến mức dù mua thứ gì họ cũng luôn coi thịt là thước đo cho mọi thứ.
" Thịt rất ngon, nhưng đã mấy tháng rồi tôi chưa được ăn trái cây, tôi thực sự rất thèm ăn"
Đừng nói là con nít thèm ăn, ngay cả người lớn cũng thèm ăn.
Lời này vừa thốt ra, không biết là ai thở dài: "Nếu như ban đầu mà biết Mỹ Vân có vận may như thế, lúc ấy chắc chắn tôi cũng đi giúp nhà họ Thẩm."
Đây là nói thật.
Tuy nhiên, đáng tiếc rằng trên đời này không có sớm biết.
Từ xưa tới nay, từ trước đến giờ đều là dễ dàng thêm gấm thêm hoa, nhưng khi giúp người đang gặp nạn khó khăn.
Có người cảm thán nói: "Nói như thế thì ánh mắt nhìn người của bà Ngô thật sự rất tốt."
Có ai có thể phản bác lại sao.
Mọi người đều thấy hâm mộ bà Ngô, mà bà ấy đang ngồi ở bên trong phòng, híp mắt dựa vào ghế, một con mèo già đang co ro bên chân, nó cũng rất già và trông giống hệt bà Ngô.
Lúc Thẩm Mỹ Vân tới, Bà Ngô cũng sắp ngủ, bà ấy còn không nhận ra được, ngược lại là do con mèo già phát hiện ra gì đó.
Thẩm Mỹ Vân còn chưa tới, nó đã kêu meo meo um trời.
Lúc đó, Bà Ngô cũng tỉnh lại, bà ấy mở mắt ra một cái, thì nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân dẫn theo Miên Miên, cười khanh khách nhìn bà ấy: "Bà Ngô."
Điều này khiến bà nội Ngô sửng sốt một chút: "Mỹ Vân và Miên Miên trở lại à."
Cũng không biết tại sao, nghe bà ấy nói một tiếng trở lại, khiến cho hốc mắt của Thẩm Mỹ Vân bắt đầu ửng đỏ, cô nhỏ nhẹ vâng một tiếng: "Đúng vậy ạ, trở lại thăm bà một chút."
Bà Ngô không dậy nổi, vỗ cái ghế bên cạnh một cái, tỏ ý bảo Thẩm Mỹ Vân ngồi xuống.
Thẩm Mỹ Vân cũng không khách sáo, cầm túi nhỏ đưa cho bà ấy: "Nho tươi vừa mới hái, cố ý mang đến đây cho bà nếm thử ạ."
Cô vừa vứt câu, khiến cho bà Ngô hơi ngạc nhiên, nhận lấy túi nhìn xuống, có những chùm nho tím mọng nước, mỗi chùm đều cực kỳ đẹp như những viên ngọc trai đen.
Bà ấy cũng không nhịn được, lúc này hái một quả, nhẹ nhàng cắn một miếng, bên trong chứa đầy nước, vị chua ngọt tràn vào miệng.
Điều này khiến bà nội Ngô không khỏi nheo mắt hài lòng: " Đã nhiều năm rồi bà chưa ăn nho tươi như vậy."
Từ khi nhà họ Ngô rơi vào hoàn cảnh như thế này, cuộc sống của bà ấy cũng trở nên khốn đốn.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì thấy chua xót trong lòng, cô đã được nghe một số chuyện từ mẹ chồng của cô là bà Quý.
Lúc nà Ngô lúc còn trẻ thì gia cảnh rất hiển hách, thậm chí còn hơn cả nhà mẹ của bà Quý.
Còn tại sao lại thành như thế này, khi bà Quý nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của bà Ngô cũng cảm thấy kinh ngạc như vậy.
Khi còn là một cô gái trẻ, rõ ràng bà Ngô cao hơn một bậc, nhưng mà mấy thập niên trôi qua, bà Ngô lại trở thành một bà cụ già cô đơn.
Mà bà Quý đã có con cháu đầy cả sảnh đường, hưởng thụ nửa đời.
Chỉ có thể nói, cuộc sống của con người thật kỳ lạ.
Thấy bà Ngô như vậy, Thẩm Mỹ Vân cong môi nhỏ giọng nói: " Nếu như bà thích, hai ngày nữa cháu rời đi sẽ mang cho bà them một túi."
Nho hôm nay cô mang đến là tím nho, mấy ngày nắng nóng không thể để được lâu.
Bà Ngô lắc đầu: "Không được, nho này là cháu hái ở nhà họ Quý đúng không?"
Ngày đó lúc ở đó bà ấy có nhìn thấy, giàn nho ở nhà họ Quý đầy chùm nho, giống như là chưa từng hái vậy.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Buổi sáng hôm nay vừa hái, mẹ chồng cháu đã bảo cháu mang đến cho bà một ít."
"Mẹ chồng của cháu thật sự rất có lòng."
Bà Ngô buông nho xuống, kéo tay Thẩm Mỹ Vân, chậm rãi nói: "Chẳng qua là do lòng của bà ấy tốt, chúng ta làm người cũng không thể làm như vậy, khi cháu là con dâu sống ở dưới một mái hiên thì dĩ nhiên sẽ không giống như thế."
"Tấm lòng của mẹ chồng Tô Bội Cầm của cháu khá tốt, vậy thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ rất tốt."
Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng: "Đúng là người không tệ ạ."
Ít nhất theo những gì diễn ra trước mắt, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, không có mâu thuẫn gì.
"Vậy thì tốt."
Bà Ngô ăn được mấy quả nho thì dừng lại, người lớn tuổi nên khó tiêu hóa thức ăn nên không thể ăn quá nhiều.
Thẩm Mỹ Vân và bà ấy trò chuyện một hồi, sau đó chỉ vào hai loại thuốc, giải thích rõ cho bà ấy: "Đây là thuốc hạ huyết áp, nếu huyết áp của bà lên cao, thì uống một viên, số lượng viên cứ căn cứ theo tình huống huyết áp của bà mà uống ạ."
"Còn một loại khác là thuốc hạ tốt, bà để sẵn, phòng khi có lúc cần dùng, kẻo nửa đêm có chuyện gì thì lại không có ai đưa bà đến bệnh viện."
Thấy Thẩm Mỹ Vân ân cần dặn dò như vậy.
Trong lòng bà Ngô có một loại cảm giác không nói ra được: "Mỹ Vân?"
Bà ấy nhỏ giọng kêu cô.
Thẩm Mỹ Vân dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn bà ấy, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, in bóng lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Hết sức xinh đẹp.
Bà Ngô hoảng hốt chốc lát: " Bà chỉ đang nghĩ, nếu năm đó bà có một đứa con, liệu nó có giống cháu không?"
Bà ấy giơ tay chạm vào mặt Thẩm Mỹ Vân, sau đó trong nháy mắt phủ nhận: "Cũng không nhất định, dù sao không phải ai cũng có thể hiếu thuận giống như cháu."
Đây là sự thật.
Ở trong một trăm đứa bé, có được một người giống như Mỹ Vân cũng đã phải cám ơn trời đất.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, sửa sang lại cổ áo cho bà ấy: "Xem bà nói kìa, không lẽ bà không có lòng tin với sự giáo dục của bản thân sao?"
"Bà Ngô, bà phải biết rằng con cái của những gia đình như chúng ta không thể làm gì sai được."
Chỉ cần phương hướng lớn lên đúng thì không thành vấn đề.
Bà Ngô suy nghĩ một chút: "Nói như vậy cũng đúng, xem ra là bà lớn tuổi, nên đã hồ đồ rồi."
Chẳng qua đời người không có thuốc hối hận.
Sau khi tạm biệt Bà Ngô, cô lần nữa khôi phục lại tâm trạng.
Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên cảm thấy không nỡ, nhưng mà không có cách nào khác, thực tế luôn là như vậy, không phải mọi chuyện của mọi người đều có thể như dự định.
Lúc cô dẫn Miên Miên đi ra, Quý Trường Tranh đẩy xe đạp, dựa vào đầu hẻm, đứng dưới bóng cây hoè già, đôi chân dài chéo chéo, tư thế buông thả khó tả.
Nhưng mà nếu như nhìn kỹ, có thể nhận thấy ngay cả khi người này đang ở trạng thái thoải mái, mọi tế bào trong cơ thể dường như luôn sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Có lẽ đây mới thật sự là Quý Trường Tranh.
Dưới lớp vở bất cần đời, là một con người nghiêm khắc và sức mạnh mà người khác không thể nhìn thấu.
Thẩm Mỹ Vân nghiên đầu quan sát anh chốc lát, thời điểm lúc cô định lên tiếng kêu anh.
Thì Quý Trường Tranh chợt quay đầu nhìn lại, một đôi mắt sắc bén cũng trở nên ôn hòa lại: "Mỹ Vân, hai người ra rồi sao?"
Đẩy xe đạp đi đến đón cô.
Lúc này, mặt trời vẫn còn chói chang, cái nắng mùa hè gay gắt đến mức khiến da người râm ran.
Nhưng mà Quý Trường Tranh tựa hồ đã quen, cũng không thèm để ý đến mặt trời lúc này, trực tiếp đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân.
Vỗ lên yên xe.
"Hai vị đồng chí, mời lên xe."
Ngay cả giọng điệu của anh cũng có chút vui tươi.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, sau khi đi theo anh lên xe, Quý Trường Tranh nghiêng đầu nhìn cô: "Không biết vị đồng chí này, có hài long với tài xế hay không?"
Lần này Thẩm Mỹ Vân cười ra tiếng, vỗ vỗ lên người anh: "Nếu như tài xế mang theo cả dù che nắng nữa, vậy thì sẽ càng hài lòng hơn."
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, hơi duỗi thẳng người, tấm lưng rộng lớn đột nhiên che đi phần lớn ánh nắng.
"Như vậy có hài lòng không?"
Thẩm Mỹ Vân dịu dàng nói: "Vô cùng hài lòng."
Phải!
Lời này khiến cho Quý Trường Tranh như thể được tiêm m.á.u gà vậy, cưỡi xe đạp xông ra ngoài.
Từ Bà Ngô nhà đến nhà thầy Trịnh vốn là khoảng bốn mươi phút, kết quả anh chỉ đi có hai mươi phút.
Trong đầu Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ, cũng may là không có cảnh sát giao thông nếu không Quý Trường Tranh sẽ được phát cho mấy giấy phạt rồi.
Chờ sau khi đến lâu Đồng Tử.
Lúc Thẩm Mỹ Vân đến, trùng hợp là thầy Trịnh cũng đang ở nhà để trông nom vợ, cho nên khi cô gõ cửa, người mở cửa chính là ông ấy.
Thời điểm Trịnh Đức Hoa nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, hiển nhiên là sững sốt một chút: "Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân giơ túi nho ra: "Thầy ơi em đến đưa nho tươi cho thầy."
Mắt thấy Trịnh Đức Hoa sắp phải đi làm, Thẩm Mỹ Vân vội vàng từ chối: "Đừng ạ, thầy cứ làm việc của thầy đi ạ, chúng em không vào, đưa xong bọn em đi ngay."
Trịnh Đức Hoa còn muốn giữ cô lại, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Quý Trường Tranh vẫn còn đang ở dưới chờ em, em không vào ngồi đâu ạ."
Như vậy thì ——
Trịnh Đức Hoa thấy Thẩm Mỹ Vân kiên quyết như vậy, cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: "Em cũng thiệt là, trời nóng như vậy còn đi xa như thế để đưa nho cho thầy."
"Hôm nay mới vừa hái nên rất tươi, nên muốn mang đến cho thầy nếm thử một chút."
Những lời này nói ra, trong nháy mắt Trịnh Đức Hoa cũng trở nên trầm mặc, nói thật từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, rất ít khi ông ấy cảm nhận được loại ấm áp này.
Một lần, hai lần, ba lần, đều nhận được từ trên người của Thẩm Mỹ Vân.
"Mỹ Vân."
"Dạ?"
"Chuyện chính xác nhất mà năm đó thầy đã làm, chính là đồng ý với mẹ em chăm sóc cho em."
Năm đó ông ấy chỉ tiện tay làm một chuyện nhỏ, nhưng hôm nay lại nhận được hồi báo lớn như vậy.
Thẩm Mỹ Vân cười một cái, an ủi ông ấy: "Thầy phải tiếp tục kiên trì, mạnh mẽ, rất nhanh."
Sẽ không bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ tốt.
Sau khi Trịnh Đức Hoa nghe cô nói như vậy, trong đôi mắt mờ mịt của ông ấy tràn đầy hy vọng.
"Có thật không?"
"Dạ, thật."
Trịnh Đức Hoa nắm chặc tay: "Thầy sẽ đợi, sẽ tiếp tục chờ đợi." Có rất nhiều thời điểm, ông ấy cảm thấy mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, nhưng khi nhìn sang bạn già vừa bị đột quỵ và cháu trai chỉ mới bảy tuổi.
Ông ấy đều phải kiên trì dù thế nào đi chăng nữa.
*
Sau khi rời khỏi nhà họ Trịnh, tâm trạng Thẩm Mỹ Vân có chút nặng nề, Quý Trường Tranh thấy được: "Sao thế em? Tình huống nhà thầy không được tốt lắm sao?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái, thở dài: " Chỉ là không biết cuộc sống của bọn họ như thế đến khi nào mới kết thúc."
Kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục vào năm 1977. nhưng bây giờ chỉ mới là năm 1970. phải tiếp tục kiên trì ít nhất cũng phải bảy năm nữa.
Bảy năm, đủ để cho Tiểu Hạo từ một đứa bé trở thành một người thiếu niên.
Chẳng qua không biết, sư nương có thể kiên trì đến lúc đó hay không?
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mờ mịt.
Quý Trường Tranh ôm vai cô: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Đúng vậy, hôm nay cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi đưa đồ xong, Thẩm Mỹ Vân theo Quý Trường Tranh đi dạo ở bên ngoài một vòng, mua một ít đồ linh tinh, khi sắc trời sắp tối, thì trở lại nhà họ Quý.
Chẳng qua mới vừa đến nhà họ Quý, đã bị người từ trong đường hẻm nhà vệ sinh công cộng xông tới, cản đường đi của bọn họ.
Quý Trường Tranh đang đạp xe đột nhiên phanh gấp, phát ra một tiếng rít chói tai, tiếng phanh xe khó chịu, khiến sắc mặt anh lạnh lùng: "Đi bộ không biết nhìn đường à?"
Đột nhiên từ trong nhà vệ sinh xông ra.
Thực sự không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Nếu không phải anh vừa đạp xe vừa quan sát đường đi thì có lẽ đã tông vào vào nhau rồi.
Người ngăn cản bọn họ chính là Hậu Đông Lai.
Cho nên anh ta nhỏ giọng nói một tiếng thật xin lỗi, sau đó nhìn về người ở phía sau xe: "Tôi muốn tìm thanh niên tri thức Thẩm."
Quý Trường Tranh cau mày quan sát anh ta chốc lát, thật khó để liên tưởng người đàn ông có râu tóc xồm xoàm, dáng vẻ chán nản trước mặt này với người phụ trách điểm thanh niên tri thức trước đây.