Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 536

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:11:10
Lượt xem: 109

Quý Trường Đông lại vui mừng dùm cho anh, lại có chút khổ sở: "Không biết đến lúc nào Minh Viễn mới có thể tỉnh ngộ được như em."

Nhắc tới Quý Minh Viễn.

Quý Trường Tranh cau mày: "Anh à, Minh Viễn bị mọi người nuôi thành quá yếu ớt rồi, như vậy không được."

"Em muốn đưa thằng bé đi Tây Bắc rèn luyện mấy năm, anh nói rõ với chị dâu đi nhé."

Mắc công đến lúc đó chị dâu lại tới oán trách anh.

"Không đâu."

Không biết Cố Tuyết Cầm cũng đi theo đi ra từ lúc nào, dưới ánh trăng, bà ta mặc một bộ váy đầm dài được may rất khéo léo, rất đẹp, cũng rất ưu nhã.

Quý Trường Tranh và Quý Trường Đông đều không nghĩ tới, Cố Tuyết Cầm lại đi ra đây.

Bọn họ ngoài ý muốn hỏi: "Bà đều nghe được rồi à?"

Người hỏi là Quý Trường Đông.

Cố Tuyết Cầm ừ một tiếng, bà ta nói với Quý Trường Tranh: "Trường Tranh, chuyện trước kia đều là chị dâu hiểu lầm, cho chị xin lỗi chú."

Bà ta phải thừa nhận một sự thật, đó chính là bản chất của người nhà họ Quý đều giống nhau.

Nguồn gốc của bọn họ giống nhau, cho nên căn bản sẽ không tồn tại chuyện đi hại lẫn nhau.

Bọn họ chỉ biết ở sau lưng nơi mà đối phương không nhìn thấy, lặng lẽ đi trợ giúp đối phương.

Cố Tuyết Cầm không phải người ngu, đương nhiên cũng biết Quý Trường Tranh lựa chọn đưa Quý Minh Viễn đi Tây Bắc là có hàm nghĩa gì.

Đây là muốn rèn luyện cho Quý Minh Viễn trở nên thật sự tàn nhẫn.

Mà không phải là dáng vẻ giống như hôm nay, cả người đều là sự trầm buồn , oán trách và cả dáng vẻ của người muốn chết.

Quý Trường Tranh thản nhiên nhận lấy lời xin lỗi của Cố Tuyết Cầm, anh ừ một tiếng: "Chị dâu, em thì không có vấn đề, nhưng mà em hy vọng về sau, chị có thể đối xử tôn trọng với Mỹ Vân nhà em một chút."

Anh lần nữa nhấn mạnh: "Chuyện ngày hôm nay, em không hy vọng nó sẽ phát sinh một lần nữa."

Nhà họ Quý từ đó cho tới bây giờ đều đoàn kết nhất trí đối ngoại, mà tình huống giống như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Cố Tuyết Cầm nghe nói như vậy, không chỉ không có tức giận, mà ngược lại còn gật đầu một cái: "Chị hiểu được."

Tiếp đó, bà ta thở dài: "Chú thật sự khiến cho vợ của chú yên tâm."

Nếu không, cũng sẽ không ở ngay trước mặt mọi người nhấn mạnh một lần, sau đó lại đơn độc tìm bà ta nhấn mạnh lần nữa.

Quý Trường Tranh nhíu mày: "Đó là vợ em."

Anh không quan tâm, thì ai sẽ quan tâm đây.

Chờ sau khi Quý Trường Tranh cầm chum nho rời đi.

Cố Tuyết Cầm mới đến bên cạnh Quý Trường Đông: "Sau này chúng ta phải cảm ơn hai người Trường Tranh và Mỹ Vân thật tốt mới được."

Bà ta không phải là người không biết phân biệt chuyện đúng sai.

Đương nhiên cũng biết lần này Quý Trường Tranh, đã giúp bọn họ một chuyện rất lớn.

Quý Trường Đông ừ một tiếng: "Trong lòng bà hiểu rõ là được, về sau đừng nên như vậy nữa."

Nhắc tới chuyện ban ngày, Cố Tuyết Cầm cũng có chút ngượng ngùng, bà ta ừ một tiếng: "Trường Đông."

Quý Trường Đông nhìn về phía bà ta.

"Có thể là do tôi làm sai rồi."

Năm đó khi ba mẹ chồng mang theo Minh Viễn bên người dạy dỗ, chăm sóc thì bà ta không nên lựa chọn mặc kệ mà không quan tâm đến con.

Trong lòng bà ta luôn cảm thấy khổ sở, khổ sở vì ba mẹ chồng đoạt đi con của bà ta, rõ ràng bà ta mới là mẹ của đứa bé.

Nhưng mà sau này nghĩ lại, dự tính ban đầu của ba mẹ chồng vẫn chỉ là vì muốn tốt cho Minh Viễn.

Nếu không phải vì tốt cho Minh Viễn, dựa theo tính cách sợ phiền phức của ba mẹ chồng sao mà có thể chăm sóc một đứa nhỏ được chứ.

Nhìn Quý Trường Tranh thì biết, từ nhỏ đã được nuôi thả rồi.

Cũng may anh có ba người anh trai chống đỡ gia sản, nên anh chỉ cần sống vui vẻ, thoải mái là được.

Quý Trường Đông nghe thấy lời ngày của vợ mình, ông ta ngạc nhiên nói: "Vậy thì sau này bù đắp đi."

Chỉ có thể nói là sau này bù đắp.

Bây giờ hối hận, biết sai cũng không muộn.

Cố Tuyết Cầm ừ một tiếng, bà ta mang theo tâm sự nặng nề.

Khi nói ba mẹ không thương con của mình thì đó là nói dối, chỉ là ba mẹ có nhiều con thì tự nhiên sẽ có thứ tự trước sai.

Người ta thường nói lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nhưng mà rốt cuộc vẫn sẽ có sự khác biệt về độ dày mỏng.

Quý Trường Đông nắm tay bà ta, không lên tiếng.

Chuyện đã thành như vậy, tính cách của Minh Viễn cũng đã hình thành, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức mà bù đắp.

*

Bên trong nhà.

Buổi tối Miên Miên muốn ngủ chung với Thẩm Mỹ Vân, đương nhiên Thẩm Mỹ Vân sẽ không từ chối, sau khi tắm xong cho cô bé.

Thì nằm ở trên giường, Thẩm Mỹ Vân ngoẹo đầu, kể chuyện cho cô bé: "Từ trước có một ngọn núi, trong núi có một ngôi chùa —— "

Rõ ràng câu chuyện này, Miên Miên đã được nghe từ nhỏ, nhưng mà mỗi một lần lại cô bé vẫn nghe hết sức nồng nhiệt.

Quý Trường Tranh đi vào nhìn thấy cảnh này.

Dưới ánh đèn vàng mờ, Thẩm Mỹ Vân xoã mái tóc đen ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng một bàn tay lớn, trắng nõn như ngọc, mi mắt dịu dàng, giọng nói êm tai.

Rất để diễn tả tâm tình bây giờ của Quý Trường Tranh: "Mỹ Vân."

"Nhìn xem anh mang gì về cho hai người nè?"

Anh lấy ra một chùm nho lớn đã được rửa sạch từ phía sau.

Vào giây phút chùm nho xuất hiện, ánh mắt của Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đồng thời cùng sáng lên.

Biểu cảm của người lớn và người nhỏ giống nhau đến kinh ngạc.

"Nho."

Quý Trường Tranh như thể đang dâng hiến báo vật: "Đây là chùm đầu tiên, anh đã chọn chùm chín nhất, mềm nhất."

Nho có quả màu tím đậm, có quả màu tím nhạt, có quả có màu xanh, nhưng mà ở dưới ánh đèn, những quả nho giống như những viên ngọc vậy.

Tươi non nhiều nước.

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nói: "Được hái sao anh?" Cô cũng đã nhìn trúng giàn nho đó, còn định ra tay.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên về nhà chồng, như vậy thì không được tốt lắm.

Tuy nhiên, Quý Trường Tranh đã thỏa mãn nguyện vọng của cô.

"Đương nhiên."

Quý Trường Tranh tỏ ý cho cô nếm thử: "Em ăn thử xem có ngon không?"

Thẩm Mỹ Vân hái xuống một qủa, trước tiên đưa cho Miên Miên, Miên Miên vừa ăn vào liền nheo mắt lại: "Chua quá, nhưng mà ăn ngon thật."

Thẩm Mỹ Vân cũng thử một chút, mùi vị đúng là không tệ.

"Ngày mai có thể hái nữa không anh?"

Cô muốn đi hái nho, tự mình hái!

Quý Trường Tranh: "Dĩ nhiên."

"Em muốn ăn lúc nào cũng được hết."

Anh suy nghĩ một chút: "Tuy nhiên ngày mai anh phải đưa Minh Viễn ra trạm xe, chờ anh về rồi chúng ta cùng nhau hái."

Đối với Quý Trường Tranh mà nói, cho dù là bất cứ chuyện gì anh làm, thì đều muốn làm cùng với Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân đang ăn nho cũng ngừng một lát: "Ra trạm xe?"

"Cậu ta phải đi đâu à?"

Quý Trường Tranh: "Đưa thằng bé đi Tây Bắc, để cho thằng bé rèn luyện một chút."

Thẩm Mỹ Vân nghe thấy như thế, giơ ngón tay cái lên: "Anh thật lợi hại."

Cái phương pháp này thật sự rất tuyệt, đến khi đó mỗi ngày Quý Minh Viễn đều mệt đến độ ngã đầu là ngủ thì căn bản không có thời gian mà nghĩ đến những chuyện linh tinh này nữa.

Quý Trường Tranh cười, giọng nói hết sức đắc ý: "Anh vẫn luôn lợi hại như vậy, có phải không hả Miên Miên?"

Miên Miên vừa ăn, vừa gật đầu như gà con mổ thóc vậy: "Đúng vậy."

"Trên đời này ba của con là lợi hại nhất."

"Nho này ăn quá là ngon."

Không giống với loại nho mà mẹ mua trước đây, loại này chua chua, ngọt ngọt, ăn rất là con.

Thẩm Mỹ Vân cũng cảm thấy nho rất ngon, nên cô cũng khen theo: "Ba trồng nho thật sự rất ngon."

Trồng cho mẹ chồng ăn.

Quý Trường Tranh: "Mấy năm trước, năm nào đám nhóc bọn anh cũng khều sạch giàn nho."

Dù sao, mẹ anh cũng đã ăn rồi, nhưng mà không nhiều lắm.

"Vậy ngày mai hái có phải không được ổn lắm không?"

Quý Trường Tranh lắc đầu: " Không đâu, mẹ anh lớn tuổi rồi, không ăn chua nổi."

Nếu như bà Quý nghe được, chắc chắn sẽ đánh anh rồi chửi một câu, con trai lớn rồi chỉ biết hướng ra bên ngoài, quả nhiên con trai đều là con của người khác.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Trường Tranh dẫn Quý Minh Viễn ra trạm xe, thậm chí ngay cả vé giường nằm hay ghế ngồi cũng không có.

Một cái vé đứng đi từ Bắc Kinh đến Tây Bắc.

Ba mươi ba giờ.

Hoàn toàn để cho Quý Minh Viễn tự mình giải quyết.

Sau khi Quý Minh Viễn lên xe, thấy vé của mình không phải vé ngồi, thì nhất thời trợn tròn mắt: "Chú, chú như vậy cũng quá độc ác rồi."

Hai đời cậu ta ngồi xe lửa, cho tới bây giờ chưa từng mua vé mà không có chỗ ngồi.

Đáng tiếc, Quý Trường Tranh không nghe được, đương nhiên cái anh muốn chính là hiệu quả như thế.

Sống không được tốt thì vậy thì phải thử cuộc sống vất vả, đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi, chỉ là một vé đứng thì có là gì đâu?

Lúc Quý Trường Tranh trở về, còn không quên mua một phần tào phớ và quẩy ở trên đường mà Thẩm Mỹ Vân thích.

Chờ lúc anh về đến nhà.

Ông Quý với sắc mặt lạnh lùng đang chờ anh: "Con đưa Minh Viễn đi à?"

Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Vừa mới đưa đi xong."

"Chuyện lớn như thế, tại sao con không thương lượng với mọi người trước?"

Nói đưa đi Tây Bắc là đưa đi ngay đến Tây Bắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-536.html.]

Quý Trường Tranh: "Chuyện này có gì phải thương lượng ạ? Ngay từ lúc bắt đầu thì chuyện giáo dục Quý Minh Viễn của mọi người đã thất bại, nếu đã thất bại thì con thay mọi người sửa lại thì có vấn đề gì sao ạ?"

"Ba, Minh Viễn đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như mọi người không thể nhẫn tâm được, vậy thì cứ để con làm."

"Nếu như con làm mà mọi người nhất định muốn ngăn cản con, vậy thì con đảm bảo tương lai mọi người chắc chắn sẽ hối hận."

Ông Quý vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ngược lại thì bà Quý đi ra, bà ấy đứng dưới ánh nắng ban mai, gương mặt đầy nếp nhăn lúc này lại hết sức nghiêm túc: "Ông nó à, hãy nghe theo lời của Quý Trường Tranh."

Gọi cả họ lẫn tên như vậy.

Có thể tưởng tượng được tâm trạng của bà Quý bây giờ.

"Nhưng mà ——" Ông Quý vừa định nói thêm, không phải buổi sáng sau khi bà ấy nghe xong, đã đau lòng đến độ đồ ăn sáng cũng không ăn sao, sau bây giờ lại đổi ý mau như vậy?

Bà Quý: "Trước đó khác, còn bây giờ khác."

"Đưa đi thì đưa đi thôi, dù sao vẫn tốt hơn là mỗi ngày lên chùa gây chuyện."

Nói xong lời này, bà ấy quay đầu tiến vào bên trong nhà, nhìn bóng lưng của bà ấy hết sức buồn rầu.

Thấy bạn già như vậy, ông Quý rất đau lòng, ông ấy chỉ ài một tiếng: "Cái đứa nhỏ này, con thật là, từ nhỏ đã kiên định như thế, không biết thương lượng với mọi người gì cả."

Sắc mặt Quý Trường Tranh không hề thay đổi: "Thương lượng thì mọi người sẽ mềm lòng, không cần thiết phải như vậy."

Tốt hơn là nên giải quyết mớ hỗn độn đó một cách nhanh chóng.

Nói đến đây, anh nhìn về phía giàn nho bên trong sân: "Mọi người hái nho sao?"

Ông Quý: "Hái gì mà hái, tức đến no rồi."

Quý Trường Tranh: "Vậy thì con hái."

Ông Quý đuổi theo: "Không phải từ đó đến giờ con đều không thích ăn nho chua hay sao?"

Trước kia hái được, đều chia cho người khác ăn, chưa bao giờ ăn một quả nào.

Quý Trường Tranh: "Vợ con thích ăn."

Ông Quý: "Đó là loại mà vợ ba thích ăn."

"Ồ, bây giờ thuộc về con."

Giống như một tên cướp, không cho người khác có cơ hội từ chối.

Quý Trường Tranh bày bữa sáng ra, sau đó kêu Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên thức dậy dùng bữa: "Ăn sớm một chút, ăn xong rồi đi hái nho."

Hái nhiều một chút, đến lúc lên đường có thể cầm theo ăn.

Nếu để cho ông Quý biết tính toán của Quý Trường Tranh có lẽ sẽ khiến cho ông ấy tức chết.

Vì muốn hái nho, mà ngay cả lúc ăn sáng tâm tư của Thẩm Mỹ Vân cũng bay đi theo.

Cô chỉ thích cảm giác hái trái cây, rất hài lòng và có cảm giác thành tựu.

Sau khi đã ăn no lưng dạ, cô liền dẫn Miên Miên đi ra chòi.

Giàn nho leo lên lan can đá của chòi, đều ở trên đỉnh, nên ở đây không thể với tới được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh đem ra một cái thang đặt ở giữa chòi, cái này không dọn không gấp, chỉ có thể mang ra.

Bọn nhỏ nhà họ Quý nhìn thấy, cũng điên cuồng chạy theo phía sau, náo nhiệt vô cùng.

"Chú ơi chú muốn hái nho sao?"

"Dẫn bọn con theo với, bọn con cũng muốn hái."

Dĩ nhiên bọn nhỏ đều muốn ăn.

Quý Trường Tranh đã dựng cái thang xong, anh tìm một chỗ thích hợp nhất, vị trí an toàn nhất, dù sao, cũng là vợ anh muốn leo thang.

Đương nhiên anh muốn loại bỏ hết thảy nguy hiểm, liền chọn một chỗ ở giữa chòi, không những an toàn mà xung quanh nho cũng mọc dày đặc, vô cùng thuận lợi, Mỹ Vân chỉ cần đưa tay ra là hái được.

Sau đó anh đặt thang xuống và kiểm tra độ ổn định của thang để đảm bảo không có vấn đề gì.

Lúc này anh mới quay qua đám cháu, chắt, nhẹ nhàng nói: "Các cháu có thể hái, nhưng mà phải đợi thím nhỏ của các cháu hái trước, sau khi thím nhỏ hái xong, sẽ đến lượt các cháu."

Câu này vừa dứt, đám người Quý Minh Thanh đều trố mắt nhìn nhau.

"Không phải bọn cháu là trẻ con hay sao? Người lớn phải nhường cho trẻ con." Đây là quan niệm giáo dục mà họ đã nhận được từ khi còn nhỏ.

Trong lòng Quý Trường Tranh nói, đó là vợ của chú, bọn cháu là cái rắm gì, dĩ nhiên trưởng bối vẫn phải có dáng vẻ của trưởng bối.

Ít nhất trên mặt anh vẫn sẽ không có bất kỳ biểu cảm gì, không chỉ không biểu cảm, ngược lại còn nghiêm trang hơn.

"Là người lớn nhường cho trẻ con, thím nhỏ của mấy đứa là vì hái cho Miên Miên, bản chất cũng là đứa nhỏ, có phải hay không?"

Mấy đứa trẻ nghe vậy thì đều đồng loạt gật đầu.

Quý Trường Tranh tiếp tục nói: "Vậy cháu là anh trai có phải nên nhường cho em gái hay không?"

Chuyện này ——

Anh em Quý Minh Thanh đều nhìn nhau, đúng vậy, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng?

Không nói được. Luôn cảm thấy chú đang lừa dối bọn họ, nhưng mà chú lại có biểu cảm nghiêm trang như vậy, có chút giống như thầy chủ nhiệm ở trường học.

Thầy chủ nhiệm sẽ không nói dối đúng không? Quý Minh Thanh không thể xác định được.

"Vậy không thể để cho bọn cháu hái cho em gái Miên Miên được sao? Đây cũng là anh trai hái cho em gái."

Có một đứa trẻ nhỏ nhất hỏi ngược lại.

Lại bị Quý Trường Tranh từ chối với gương mặt không hề có chút biểu cảm nào: "Không thể, thím nhỏ của các cháu hái cho Miên Miên, thì đó là tình thương của mẹ, các cháu hái thì xem là gì chứ?"

"Tình thương của anh trai?"

Quý Minh Thanh trả lời không chắc chắn.

Quý Trường Tranh: "... ?"

Quý Trường Tranh không hiểu, Quý Minh Thanh ngốc nghếch như thế này, mà tại sao Quý Minh Viễn vẫn còn ghen tị với thằng bé vì chuyện thằng bé đoạt ba mẹ.

Cái loại em trai ngu ngốc như thế này có gì mà phải ghen tị chứ.

Giữa anh em với nhau thì không thể hãm hại, nhưng mà tùy tiện dùng chút thủ đoạn, là cũng có thể giành lại ba mẹ từ đứa em trai ngu ngốc này rồi, nếu tiến bộ hơn một chút, vậy cũng có thể giành lấy Quý Minh Thanh.

Cướp Quý Minh Thanh đến tay rồi, vậy thì Cố Tuyết Cầm còn không chịu thua hay sao?

Dù sao, Cố Tuyết Cầm cũng thương yêu Quý Minh Thanh nhất nhà, chỉ cần Quý Minh Thanh nghe lời của Quý Minh Viễn, cái gì cũng lấy anh Quý Minh Viễn làm chủ.

Vậy không phải sẽ khiến cho Cố Tuyết Cầm tức c.h.ế.t hay sao?

Đáng tiếc sự thật này bất cứ ai cũng có thể hiểu được, nhưng mà đứa nhỏ ngốc Quý Minh Viễn này, lại không thể nghĩ ra, khó trách cậu ta lại bị một đứa nhỏ năm tuổi như Lâm Lan Lan kia gây khó dễ.

Quý Trường Tranh chỉ có thể xúc động mắng một câu, ngu ngốc.

Cho nên, anh mới phải đưa loại người tâm tư hồn nhiên như Quý Minh Viễn vứt vào quân đội, quân đội là một địa phương vô cùng tốt, đặc biệt thích hợp với loại người như Quý Minh Viễn.

Rèn luyện ở đó ba năm, sau đó trên căn bản có thể lột xác hoàn toàn.

Nghĩ tới đây, Quý Trường Tranh nhìn Quý Minh Thanh, ánh mắt của anh lộ ra mấy phần yêu thương: "Minh Thanh, cháu tới đây."

Anh vừa mới dứt câu, thì Thẩm Mỹ Vân đã nhìn sang theo bản năng, quả nhiên đã nhìn thấy nụ cười gian xảo trên gương mặt của Quý Trường Tranh, cô cũng biết người này lại nghĩ ra cái chủ ý xấu gì nữa rồi.

Quả nhiên ——

Quý Trường Tranh dẫn Quý Minh Thanh đứng phía dưới chòi cách đó không xa, chỉ vào giàn nho: "Minh Thanh muốn ăn không?"

Quý Minh Thanh năm nay đã được mười ba tuổi, nhưng mà thực tế chỉ mới mười hai tuổi, hơn nữa ngày thường đã bị Cố Tuyết Cầm nuôi thành một người yếu ớt, ngây thơ, cho nên còn rất đơn thuần.

Quý Minh Thanh gật đầu một cái: "Cháu muốn ăn chùm nho ở phía trên kia."

Vừa to vừa sáng, lại có nhiều nho màu tím, khẳng định ăn rất ngon.

Quý Trường Tranh lắc đầu, bác bỏ thằng bé: "Vậy không được, chum no đó vợ chú thích ăn."

"Trừ chùm đó ra, cháu cứ tùy tiện chọn."

Thế thì——

"Cái chùm nho thứ hai kia đi ạ." Thằng bé chỉ vào chùm nho lớn bên cạnh chùm thứ nhất, nhưng lại bị Quý Trường Tranh bác bỏ.

"Đó là cho con gái của chú."

Quý Minh Thanh: "..."

Quý Minh Thanh hết ý kiến, thằng bé tức giận mà không dám nói gì: "Vậy chú có thể cho cháu chùm nào ạ?"

Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Chờ thím nhỏ và em gái của cháu chọn xong sẽ cho cháu chọn nhé?"

Quý Minh Thanh rất tức giận, nhưng mà cũng lại sợ chú, cả nhà mọi người đều sợ anh, nhất là đám trẻ con bọn họ.

Nhưng không sợ không được.

Cho nên, thằng bé đã rất hâm mộ anh trai nhà mình, có thể lớn lên chung với chú nhỏ, vậy thì trong rất nhiều cháu, chú sẽ chỉ thích anh trai của thằng bé.

Mắt thấy trêu chọc xong rồi.

Quý Trường Tranh ngồi xổm xuống hỏi thằng bé: "Cháu tức giận không?"

Quý Minh Thanh suy nghĩ một chút: "Có chút."

"Vậy tại sao không phản kháng?"

Quý Minh Thanh yếu ớt nói: "Không dám."

"Vậy tại sao cháu dám làm như thế với anh trai của cháu?"

Cố Tuyết Cầm sẽ thiên vị thằng bé, tất cả đều có liên quan đến Quý Minh Thanh, trẻ con nhất là đứa thứ hai hoặc có thể nói là những đứa nhỏ hơn.

Trời sinh đã biết quan sát ánh mắt của người khác, lấy lòng người khác.

Những lời này cũng rất đúng khi đặt ở trên người Quý Minh Thanh, rất lâu, thằng bé dường như làm ra những hành động trong vô thức, là từ trực giác, trực giác của thằng bé nói rằng chỉ khi thằng bé làm như vậy thì mẹ sẽ đứng ở bên phe của thằng bé.

Sẽ chỉ thích thằng bé.

Nghe được câu hỏi của chú nhà mình, Quý Minh Thanh liền khẩn trương theo bản năng, thằng bé chột dạ đảo ánh mắt: "Chú nói gì mà sao cháu không hiểu gì hết ạ."

Khi cướp mẹ trước mặt anh trai, thằng bé chưa bao giờ nói với ai, ngay cả anh trai cũng không biết chuyện đó.

Tại sao chú lại có thể biết?

Khi một đứa trẻ nói dối, nó không bao giờ biết rằng người lớn thực sự nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng.

Cho nên Quý Trường Tranh cũng vậy.

Quý Trường Tranh nắm lấy cằm của thằng bé, cưỡng ép thằng bé phải nhìn mình: "Minh Thanh, nhìn vào mắt của chú mà nói chuyện."

Chuyện này ——

Quý Minh Thanh bị cưỡng ép phải nhìn chú của mình, hơn nữa còn phải đối mặt với anh.

Ánh mắt của Quý Minh Thanh nhất thời dừng lại, khẩn trương đến mức nuốt nước miếng: "Chú."

"Trả lời vấn đề của chú."

Quý Minh Thanh bị ép buộc nên không có cách nào, thằng bé chỉ có thể nức nở nói: "Ba mẹ chỉ có một, nếu cháu không giành lấy ba mẹ, thì bọn họ chỉ thương mỗi anh trai thì sao?"

Đây là phản ứng tự nhiên.

Quý Trường Tranh: "Vậy cháu có từng nghĩ đến chưa, anh trai của cháu cũng chỉ có một, vậy tại sao cháu lại không thích anh trai mình?"

"Như vậy, ba mẹ của cháu cũng sẽ giành anh trai với cháu."

"Cái gì?"

Loading...