Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-10-22 22:09:13
Lượt xem: 58
Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đồng thời nhìn sang.
Thẩm Mỹ Vân họ nhẹ một tiếng: "Sau khi khỏe lại, con đang sở hữu vài khả năng đặc biệt."
"Cái gì?"
"Với tiền đề là Miên Miên phải ở bên cạnh, con có thể cất hết mọi thứ vào đó."
Điều cô phải làm là lợi dụng sự mềm lòng và lo lắng của cha mẹ đối với cô để bảo vệ Miên Miên.
Buộc an nguy của cô và Miên Miên trên cùng một sợi dây thừng, chỉ có như vậy, ba mẹ mới coi Miên Miên như con cháu nhà mình.
Quả nhiên, cô vừa nói thế, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đồng loạt nhìn sang: "Ý con là gì?"
"Hai người quay qua kia."
Hai người làm theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khoảnh khắc tiếp theo.
Thẩm Mỹ Vân ra hiệu bảo Miên Miên cất bàn Bát Tiên trong nhà đi. Miên Miên vung tay lên, bàn Bát Tiên lập tức biến mất.
"Xoay người lại."
Khi thấy chỗ vốn nên đặt bàn giờ trống rỗng.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đều sợ ngây người.
"Bàn đâu?"
Trước sau không quá ba giây, con gái không ra ngoài, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, sao cái bàn lại đột ngột biến mất?
"Cất đi rồi."
"Nhưng phải ở chung với Miên Miên thì năng lực này mới có hiệu quả."
Nghe vậy.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà sao mà không hiểu?
Hai người nhìn Miên Miên với vẻ mặt phức tạp: "Sao con dám chắc đứa nhỏ Miên Miên này sẽ không nói ra?"
Các bậc cha mẹ luôn chọn bảo vệ con cái của mình trước nhất.
Giống như Thẩm Mỹ Vân muốn bảo vệ Miên Miên vậy.
Thẩm Mỹ Vân ôm Miên Miên: "Con bé sẽ không nói."
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc: "Ông ngoại, cháu hứa sẽ không nói."
Thẩm Hoài Sơn chăm chú nhìn Miên Miên một lát.
Miên Miên suy nghĩ, lấy hết can đảm lớn tiếng nói: "Con cũng muốn bảo vệ mẹ." Vậy nên, cô bé tuyệt đối sẽ không nói ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-53.html.]
Nghe vậy, Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng: "Ba vào nhà một lát."
Không lâu sau, ông ấy đi ra.
Ông ấy cầm hai hộp đồ lớn, bên trong có d.a.o mổ mà ông quý trọng, là hàng nhập khẩu từ Đức.
Và một ít tài liệu y học ở nước ngoài.
Nó là thứ có thể cứu mạng, nhưng đồng thời, đối với Thẩm Hoài Sơn mà nói, bây giờ nó cũng là thứ có thể lấy mạng người.
"Cất đi."
"Nếu có thể, đừng bao giờ lấy nó ra."
Nói xong, Thẩm Hoài Sơn tự giác xoay người nhìn ra chỗ khác.
Miên Miên nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu, con bé lập tức cất chúng đi.
Quay đầu thấy mấy thứ đó đã biến mất,
Trần Thu Hà ngẫm nghĩ một lát, cũng vào nhà lấy ra hai cái hộp một lớn một nhỏ, hộp nhỏ đựng cá đỏ dạ*.
(*) Cá lù đù vàng lớn là một loài cá trong họ cá lù đù phân bố chính là ở vùng biển Tây Bắc Thái Bình Dương, eo biển Đài Loan, tập trung nhiều nhất tại các vùng biển nông từ Quảng Đông, Phúc Kiến xuống đến Vịnh Bắc Bộ ở miền bắc Việt Nam và cả tại ven biển miền trung và miền nam Ở Việt Nam, chúng còn được gọi là cá đỏ dạ.
Tổng cộng có sáu con cá đỏ dạ lớn, xếp thành hai hàng chồng lên nhau.
Một cái hộp to khác đựng tranh chữ danh gia và sách vở.
Đây là báu vật mà tổ tiên truyền lại, hôm nay lại thành ngọn nguồn tai nạn.
Trần Thu Hà định cho mấy thứ này một mồi lửa.
Hôm nay xem ra không cần.
"Cất hết đi."
Miên Miên làm theo.
Sau khi cất đi những đồ cần cất, họ cũng giải quyết xong vấn đề đầu tiên trong nhà.
Nhưng, vẫn còn một chuyện quan trọng nhất.
Bốn người ngồi trên bàn Bát Tiên, đóng cửa phòng lại.
Thẩm Hoài Sơn nói: "Mỹ Vân, nếu con từ chối xem mắt, cũng không lập gia đình, vậy ba hỏi con, con muốn làm gì?"
Chẳng lẽ thật sự muốn đeo cái danh phần tử xấu như họ à?
Thẩm Mỹ Vân không vội trả lời, mà hỏi ngược lại: "Ba mẹ, nếu nhà chúng ta gặp khó khăn, ba mẹ sẽ bị lưu đày ở đâu?"
Nếu lưu đày là chuyện tất nhiên, vậy nhất định phải chọn chỗ nào thoải mái một chút.
Thẩm Hoài Sơn không ngờ con gái có thể tính tới nước này, xem ra con bé khôi phục rất tốt.