Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 508

Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:55:05
Lượt xem: 127

Thậm chí Thẩm Mỹ Vân còn thắc mắc liệu cô có phải là mồi tôm hay không, nếu không thì tại sao tất cả tôm đều bò về phía cô?

Thẩm Mỹ Vân cầm cây gậy mắng: "Cút đi, cút đi."

Cô không cầm cự được nữa.

Đang nghi ngờ rằng nếu ngã xuống, thì sẽ bị lũ tôm này bò lên khắp người.

Tưởng tượng như vậy.

Thẩm Mỹ Vân: "o(╥-╥)o"

Quý Trường Tranh một đường đi tới, lúc này anh đi tới, từ xa nhìn thấy Mỹ Vân.

Cô trông giống như một con khỉ!

Đứng thẳng trên cây gậy, một mình một cõi, một tay giơ lên trước mắt và quan sát xung quanh.

Quý Trường Tranh...

Có hơi giống Tôn Đại Thánh.

Mỹ Vân đang chào anh à?

Bởi vì ở xa, Quý Trường Tranh tưởng rằng Thẩm Mỹ Vân đang giỡn với mình, vì thế anh cũng làm một chú gà đơn độc, đưa một tay lên trước mắt nhìn xung quanh.

Cho giống với Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân vốn nhìn thấy cứu tinh, đang định lên tiếng kêu cứu: ."."

Hài hước thật sự.

Huhu huhu huhu.

Sao cô khổ thế này, lại còn phải bị tên hề chọc tức.

Nhìn thấy Mỹ Vân phớt lờ mình, Quý Trường Tranh cảm thấy kỳ lạ, không thích sao?

Anh nhanh chóng dừng động tác chạy về phía trước vài bước, khi đến gần hơn, anh nhận ra tại sao Thẩm Mỹ Vân lại phớt lờ anh.

Trên vùng nước nông có sinh vật thủy sinh này, có mật độ tôm và càng tôm dày đặc.

Ánh mắt Quý Trường Tranh đầu tiên sáng lên, sau đó anh nghĩ tới cái gì, lập tức hiểu được hành động trước đó của Thẩm Mỹ Vân.

Quý Trường Tranh ."."

Quý Trường Tranh sợ bị Mỹ Vân đánh nên lập tức dẫm lên con tôm, bước tới.

May mắn thay, anh đang mang một đôi giày ống do quân đội cấp, cao đến nửa chân anh không sợ bị tôm cắn khi giẫm phải.

Vốn dĩ Thẩm Mỹ Vân sẽ vui mừng vì có vị cứu tinh đến, nhưng cô lại nghĩ đến hành động trước đó của Quý Trường Tranh.

Cô không thể vui nổi.

"Vừa rồi anh đang làm gì thế?"

Quý Trường Tranh: "Anh còn tưởng rằng em đang đùa giỡn với anh."

Anh quỳ xuống ra hiệu cho Thẩm Mỹ Vân trèo lên lưng anh.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy tức giận, nhảy lên người anh cắn một miếng: "Em đùa với anh này, em rảnh rỗi không có việc gì, chơi trò kim kê độc lập với anh ha."

Quý Trường Tranh bị cắn, suy nghĩ một chút: "Anh tưởng em nổi hưng đùa vui."

Việc này-

Thẩm Mỹ Vân tức giận đến không thèm để ý tới tên ngốc này, cô nằm trên lưng Quý Trường Tranh nhìn bốn phía, phát hiện khu vực này thực sự rất lớn, nếu không cô đã sớm lao ra ngoài.

Thật sự không chỗ nhấc chân.

Sau khi cô ra khỏi ổ tôm, cô đã bảo Quý Trường Tranh đặt cô xuống.

"Anh có biết những con tôm này không?"

Nó trông giống như một con tôm hùm đất, nhưng trông không giống lắm.

Quý Trường Tranh nói: "Đây là tôm bọ ngựa địa phương, còn gọi là tôm đầu to."

"Giá trị dinh dưỡng rất cao, chẳng phải người trong quân đội bị thiếu canxi sao? Trước đây anh nghe bác sĩ nói rằng chúng ta nên ăn nhiều tôm để bổ sung canxi."

Nói thật tôm nào nhiều như vậy, ăn được nhiều tôm chỉ là mộng tưởng, dù sao tôm bọ ngựa không dễ bắt, cũng không có người có thời gian đi bắt.

Tuy nhiên, một nhóm lớn ở đây thì hoàn toàn khác.

Đây là tổ tôm, nhắm mắt nhặt là được.

Thẩm Mỹ Vân biết tôm bọ ngựa, bởi vì những con tôm này trông giống tôm hùm đất, nhưng chúng đắt hơn tôm hùm đất nhiều.

Do tôm bọ ngựa có yêu cầu khắt khe về môi trường sống và phải ở vùng nước sạch nên tôm gần như bị ảnh hưởng bởi môi trường đến mức không thể tồn tại ở các thế hệ sau.

Tất nhiên, vào những năm 1970. loài tôm bọ ngựa này vẫn là vua, trực tiếp chiếm lĩnh diện tích rộng lớn.

Nếu không ăn chúng thì thật có lỗi với hai lần bị kẹp trước đó.

Thẩm Mỹ Vân đứng ở trên thủy thực vật, dựa vào Quý Trường Tranh: "Những con tôm này có ăn được không?"

Quý Trường Tranh gật đầu: "Được, giá trị dinh dưỡng vẫn cao."

Hai mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên, xua tay nói: "Bắt hết, hấp, om, chiên, kho, xào, làm hết một lần."

Quý Trường Tranh: "..."

Là vợ anh thì không sai.

"Tùy em."

Nhưng điều khiến anh tò mò là "Làm sao em tìm được mảnh đất này?"

So với những con ốc đó thì chắc chắn mọi người thích tôm bọ ngựa hơn, vì tôm bọ ngựa có m.ô.n.g to và nhiều thịt, thịt cũng ngon.

Chỉ là tôm bọ ngựa khó bắt, dưới cây dưới nước ở Hà Phao Tử cũng không phải không có, nhưng bình thường có một con chỗ này một con chỗ kia, thực sự là quá ít.

Ngược lại, bắt ốc sẽ nhanh hơn nên thực ra ai cũng muốn ăn tôm bọ ngựa, nhưng số lượng ít lại lãng phí thời gian nên mọi người đều bỏ việc bắt tôm bọ ngựa và chọn bắt thứ khác.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Đi lung tung rồi gặp trúng."

Quý Trường Tranh nghe vậy không khỏi sờ sờ đầu cô, thở dài nói: "Vậy em thật sự là ngôi sao may mắn của bọn anh. Trước đó còn tìm được tổ cá, anh thấy sau khi bắt được, không chỉ ai cũng có thể ăn, thậm chí còn có thể khiến Lương Chiến Bẩm tức chết, huống chi ở đây lại có tổ tôm bọ ngựa như vậy."

Chỉ riêng cả hai kết hợp lại cũng đủ để anh đánh bại Lương Chiến Bẩm lần này.

Thẩm Mỹ Vân mím môi cười, không thể nhận công: "Em thật sự chỉ đi lang thang thôi."

Nói xong, cô nhìn lũ tôm bọ ngựa và thắc mắc: "Làm sao chúng ta có thể bắt được những con tôm này?"

Cô không mang theo bất cứ thứ gì bên mình, chỉ cầm một cây gậy đi vòng quanh thế giới.

Quý Trường Tranh nghe xong móc ra hai cái bao tải từ trong túi, chúng rất mỏng, gấp lại bỏ vào trong túi hoàn toàn không thể nhìn thấy được.

Thẩm Mỹ Vân: "Không phải chứ, anh còn có những thứ này sao?"

Quý Trường Tranh gật đầu: "Khi đó không phải anh đã về một chuyến à? Anh không chỉ bắt người, mà còn lấy được một ít trang bị."

Mỗi người có hai túi, nhưng chưa kịp chia cho sĩ quan hậu cần và Trần Viễn, thì họ đã biến mất.

Thẩm Mỹ Vân vừa nghe vừa nghĩ nghĩ: "Có hai cái bao tải này sẽ tiện lợi hơn rất nhiều."

"Chỉ là không thể nhét nó vào."

Đây là sự thật.

Quý Trường Tranh kiểm tra thời tiết nói: "Anh nghĩ trời sắp mưa nên lũ tôm bọ ngựa này mới ra ngoài hít thở không khí, chúng ta hãy nhặt càng nhiều càng tốt."

Khi trời mưa, các chỗ nông ngập trong nước, tôm bỏ chạy hết.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, mỗi người lấy một cái túi dệt, gắp tôm bỏ vào trong túi.

Quý Trường Tranh cũng lo lắng Thẩm Mỹ Vân không bắt được tôm, cho nên đặc biệt dạy cô: "Bắt lấy lưng con tôm này, sẽ không bị kẹp."

Còn chưa nói xong, Thẩm Mỹ Vân đã gọn gàng bắt được hai con, ném vào trong túi dệt.

Quý Trường Tranh kinh ngạc: "Em biết cách bắt nó sao?"

Thẩm Mỹ Vân kiêu ngạo hất cằm: "Đúng vậy."

Dù chưa bao giờ bắt được tôm bọ ngựa nhưng cô đã từng bắt tôm hùm đất. Miên Miên thích ăn nhất, nhưng có lúc cô lại sợ đồ ăn bên ngoài không sạch.

Thế là đi chợ mua mấy ký tôm hùm đất về nấu.

Thường xuyên như thế, nên cũng biết bắt.

Quý Trường Tranh nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Thẩm Mỹ Vân, thích không chịu nổi.

Không nhịn được muốn đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng sau đó nhận thấy tay mình đầy bùn nên chỉ rút tay lại.

Sau khi nhìn quanh không thấy ai ở đó, anh nghiêng mặt lại hôn lên mặt Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút: "Quý Trường Tranh, đang ở bên ngoài đấy? Anh dám lén hôn em."

Nếu người ta nhìn thấy sẽ nói tác phong nam nữ của anh không được tốt.

Quý Trường Tranh nhướng mày cười, khuôn mặt tuấn tú dị thường áp sát vào mặt cô: "Em hôn anh lại một cái nhé? Anh sẽ cho em báo thù lại."

Thẩm Mỹ Vân: ."."

Sau khi hiểu rõ người này, cô mới phát hiện Quý Trường Tranh thật sự là không biết xấu hổ.

Cô suy nghĩ một lúc, sau đó đưa con tôm bọ ngựa trong tay lại gần mặt anh và nói: "Kẹp anh nè."

"Muốn báo thù thì phải hôn bằng miệng, ngay cả tôm bọ ngựa cũng không được."

Quý Trường Tranh nói: "Vợ, em không còn yêu anh nữa sao?"

"Hay là em từ bỏ rồi?"

Thẩm Mỹ Vân không muốn để ý tới ông hoàng diễn xuất này, liền giơ chân đá anh một cước: "Mau nhanh nhanh, không bắt được tôm, sợ trời sẽ mưa."

Tại sao lúc trưa trời vẫn trong xanh mà bây giờ lại có vẻ hơi u ám.

Quý Trường Tranh vẫn đang bắt tôm mà không cần Thẩm Mỹ Vân thúc giục, động tác trên tay vẫn chưa từng dừng lại.

Sau khi chộp lấy một chiếc túi, chùm nó vào cái hố đào bên cạnh rồi tiếp tục lấy chiếc túi dệt trên tay đi đào.

Vừa bắt, đã quên mất thời gian.

Đằng kia.

Sĩ quan hậu cần và Trần Viễn gần như đã đào ba thước đất, sau khi chọt hết cỏ dưới nước, xác nhận đã hết cá.

Thì đứng thẳng lên.

"Cuối cùng cũng nhặt xong."

Trần Viễn thở dài. Sĩ quan hậu cần nhìn ba hố lớn, vui mừng đến mức không ngậm được miệng.

chỉ là -

"Trần Viễn, cháu có phát hiện có gì không ổn không?"

"Mỹ Vân đi rồi, Quý Trường Tranh cũng đi rồi, bọn họ cũng không có trở lại."

"Có vẻ như?"

Trần Viễn và sĩ quan hậu cần nhìn nhau và dường như nhận ra điều gì đó không ổn.

"Cháu ở lại đây, chú đi xem."

Đừng để người khác chiếm được hố cá lớn.

Này-

Trần Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Được, chú đi đi."

Sĩ quan hậu cần gật đầu, rửa tay rồi đi về hướng Thẩm Mỹ Vân đã đi.

Ông vừa đến đó, nhìn thấy tôm bọ ngựa rải đầy trên cỏ, ông lập tức vỗ đùi nói: "Tôi biết ở đây lại có thứ hay ho mà."

"Khó trách không chịu về!"

Bây giờ, sĩ quan hậu cần cũng đến tham gia.

Chỉ còn lại Trần Viễn, kiên trì vị trí của mình, chờ đợi như vậy cũng không có vấn đề gì, anh nhổ một đám cỏ nước, giấu hết cá trong hố.

Sau khi xác nhận không có ai tìm thấy, anh quay lại tìm mọi người.

Lúc Trần Viễn quay lại gọi người, lại bị Lương Chiến Bẩm cười nhạo: "Trần Viễn, chẳng lẽ cậu còn chưa nhặt được giày của em gái cậu à?"

"Cậu về kêu người giúp đỡ hả?"

Trần Viễn vừa hay không biết lúc về gặp được Lương Chiến Bẩm sẽ tìm lý do gì để đối phương không phát hiện.

kết quả-

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-508.html.]

Lương Chiến Bẩm đã tìm được lý do chính đáng cho anh, gật đầu nói: "Đúng vậy, không chỉ bị rớt hai chiếc giày."

Lương Chiến Bẩm cười: "Tôi đã đoán được sẽ thế rồi."

"Nhỏ em gái của tôi cũng vậy. Có phải cô ta còn bảo cậu đi bắt mấy con cá đáng yêu, trái cây này kia cho cổ không?"

Trần Viễn: "Đúng, đúng."

Anh gọi Thạch Đầu bên cạnh: "Thạch Đầu, chúng ta đi nhặt giày đi."

"Chiếc giày rơi xuống giữa sông."

"Tìm hai người biết bơi."

Thạch Đầu sửng sốt một chút, nghĩ thầm, đôi giày này cần nhiều người nhặt đến vậy sao? Nhưng bản chất con người là tuân lệnh nên cậu gọi thêm ba người nữa.

Lương Chiến Bẩm không để ý, Trần Viễn đi tới tảng đá, thấp giọng nói: "Có gì đựng không?"

Thạch Đầu vô thức gật đầu: "Có túi dệt."

"Được rồi, lấy thêm vài cái nữa."

"Đi với tôi."

Thạch Đầu nghe vậy, hai mắt chợt sáng lên, quay người đi về phía tổ công cụ, một tay cầm hơn mười bao dệt, phân phát cho các anh em xung quanh.

Anh ta đi theo Trần Viễn rời đi.

Một, hai, ba, bốn, năm người đồng loạt rời đi.

Lương Chiếm Bẩm cũng nhận ra có gì đó không ổn: "Nhặt giày mà cần năm, sáu, bảy tám người lận à?"

Trước sau không phải đi tám người ư?.

"Có bao nhiêu chiếc giày?"

Không đợi Khỉ ốm trả lời, Lương Chiến Bẩm đã vỗ vào đùi anh ta và nói: "Hỏng rồi!"

"Bọn họ nhất định đã phát hiện cái gì đó tốt, những người này chỉ là mồi nhử thôi."

"Nhanh lên, nhanh lên, Khỉ ốm, dẫn theo vài người theo tôi và đuổi kịp họ."

Khỉ ốm vẫn ở trong sông, không nỡ rời đi: "Lão đại, tôi vừa bắt một con ốc lớn, còn bắt được hai con cá rô Tứ Xuyên."

Lương Chiến Bẩm thúc giục: "Đừng mò nữa, mau đứng lên, đám Quý Trường Tranh kia, nhất định đã bắt được thứ tốt."

Nếu không sẽ không thể có nhiều người đi như vậy được.

Khỉ ốm cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh ta lập tức từ trong sông bò lên, bên cạnh lại có ba người nữa đi tới: "Đi theo tôi."

"Để lại mấy người ở đây, tiếp tục mò ốc"

Đương nhiên, những người đó không đồng ý.

Lương Chiến Bẩm dẫn theo ba bốn người và nhanh chóng đuổi kịp Trần Viễn và nhóm của anh.

"Lão đại, chúng ta bị theo dõi."

Thạch Đầu hạ giọng và nói gì đó với Trần Viễn.

Thạch Đầu phát hiện, Trần Viễn tự nhiên cũng phát hiện, anh ừ một tiếng, mắng mỏ:

"Thằng Lương Chiến Bẩm này, phát hiện rồi."

Anh không thể để nhóm người này đến.

Nếu không, sẽ không thể giữ được ba hố cá to đã bắt được, đừng đánh giá thấp trình độ vô sỉ của nhóm người cướp đồ này.

Trần Viễn không muốn may áo cưới đưa cho người khác.

Đầu óc anh quay cuồng nhanh chóng, anh nhanh chóng nghĩ ra một cách.

"Thạch Đầu này, cậu đi về phía trước, có một cái cửa vào cách đó hơn một dặm, tôi đã đào ba hố cá to bên cạnh, cậu đi canh giữ đi."

"Đừng để người khác phát hiện, đợi mọi người chuẩn bị thu dọn đồ đạc đã."

"Trước tiên đừng cử động, nếu không sẽ bị nhóm Lương Chiến Bẩm cướp đi."

Thạch Đầu đương nhiên không từ chối: "Vậy anh đi đâu?"

"Tôi đi vòng vòng với Lương Chiếm Bẩm." Chỉ thế thôi là chưa đủ, còn có bên Quý Trường Tranh, có lẽ cũng có thứ tốt.

Nếu không thì ba người họ sẽ không thể vừa đi đã không về.

Nghĩ đến đây, Trần Viễn nói: "Sau khi cậu dẫn hai người đi đến đó, một người sẽ cầm túi dệt đi về phía tây tìm đám Quý Trường Tranh, đưa đồ cho bọn họ."

Thạch Đầu gật đầu.

Trần Viễn: "Được rồi, quân đội chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm đi về vị trí của mình."

Vừa nói lời này, mấy người anh mang theo lập tức tản ra đi tới.

Trần Viễn trực tiếp đi về phía đông, vị trí phía đông chính là nơi bọn Triệu Xuân Lan đang ở.

Đây cũng là nơi tập trung nhiều người nhất.

Việc này-

Khi Lương Chiến Bẩm nhìn thấy họ đã tách ra, động tác của anh ta lập tức dừng lại.

Khỉ ốm hỏi: "Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì? Bọn họ đã phát hiện ra chúng ta."

Lương Chiến Bẩm thực sự không phải là ngu ngốc, anh ta suy nghĩ một lúc, việc đối phương hành động riêng lẻ khiến anh ta càng ngày càng chắc chắn về một điều.

Điều đó có nghĩa là Quý Trường Tranh và những người khác có thể đã thực sự tìm thấy thứ gì đó tốt.

Nghĩ đến đây, Lương Chiến Bẩm hưng phấn nói: "Bọn họ chia quân làm bốn cánh, chúng ta cũng chia quân thành bốn đội đi theo."

"Tôi đi theo Trần Viễn, còn các người cứ chờ xem, nếu thật sự có thứ gì tốt thì anh em không cần lo lắng, ai đoạt được thì là của người đó."

Dù sao thì vật tư sản xuất từ Hà Phao Tử, đương nhiên là bền lâu và không có dấu vết.

Khỉ ốm ừ một tiếng.

Bên kia, Trần Viễn nhìn thấy, âm thầm mắng: "Lão hồ ly."

Không ngờ, Lương Chiến Bẩm lại trở nên thông minh hơn và thực sự chia quân của mình thành bốn nhóm và đi theo anh.

Anh chỉ có thể cầu nguyện rằng Thạch Đầu và những người khác thông minh hơn, không đưa đồ đạc cho người khác.

Trần Viễn suy nghĩ một lúc, sau khi đi vòng quanh Hà Phao Tử hai lần, anh thấy rằng thực sự không có cách nào để trì hoãn nữa.

Anh suy nghĩ một lát, còn không bằng làm cho khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn đi.

Đầu tiên anh đến chào anh em và yêu cầu họ đuổi về phía tây.

Khoảng mười phút trôi qua, có lẽ thời gian đã đủ để họ chuẩn bị.

Trần Viễn đã có một kế hoạch khác trong đầu.

Bước đến chỗ nhóm chị dâu bên bờ sông và nói: "Em biết một nơi có đồ ngon, các chị có muốn đi không?"

Số lượng các chị dâu này không ít hơn số quân lính đến Hà Phao Tử lần này đi làm nhiệm vụ.

Hầu hết chiến sĩ đến Hà Phao Tử đều được nghỉ hai ngày, được gọi đi làm nhiệm vụ tạm thời để lấy thêm nhu yếu phẩm.

Và những người chị dâu này đến từ ba bên.

Trần Viễn vừa nói lời này, chị dâu bận rộn phía dưới đột nhiên dừng lại: "Cái gì tốt?"

"Đã tìm thấy tổ cá."

Anh vừa nói xong, chị dâu dưới sông lập tức đứng dậy nói: "Đội trưởng Trần, anh không lừa người khác đâu phải không?"

Trần Viễn: "Tôi không bao giờ nói dối người khác."

"Tin hay không là tùy chị."

Quả thực đã tìm được tổ cả, nhưng chỉ là bọn họ phải cướp về, còn về việc tiếp theo có thể tìm được bao nhiêu, tất cả đều xem kỹ năng của những người chị dâu này.

Nhìn thấy Trần Viễn xoay người rời đi.

Triệu Xuân Lan hỏi: "Ở đâu?"

"Hướng Tây!"

Nói xong những lời này, Trần Viễn biến mất, hiện trường bị anh làm loạn, anh muốn đi trước, vận chuyển hết cá trong hố cá về.

Về phần Quý Trường Tranh bên kia phát hiện được gì, nếu không giữ được thì đành chịu.

Việc trì hoãn cho đến thời điểm hiện tại là điều vô cùng khó khăn.

Trần Viễn vừa rời đi, các chị dâu lập trong sông tức nhìn nhau: "Anh ta nói có phải là sự thật không?"

"Anh ta là chỉ huy trưởng, hẳn là không thể lừa gạt người khác."

"Vậy cô có đi không?"

"Tôi vừa câu được hai con cá ngừ, có chút không đành lòng thả chúng đi."

"Vậy tôi sẽ đi."

Triệu Xuân Lan không nói một lời, cầm theo một chiếc thúng và một chiếc xô nhựa từ trên bờ sông bò lên: "Muốn đi thì đi cùng tôi, không muốn thì ở lại đây."

Chuyện này-

Mọi người lập tức do dự, có những người muốn thử đi theo Triệu Xuân Lan, trong khi những người khác thì thận trọng và lo lắng nếu đi, ốc, cá và tôm ở đây sẽ mất sạch.

Cho nên không đi.

Nhưng tóm lại vẫn có rất nhiều người đi.

Bên kia, Trần Viễn đi phía trước, phát hiện phía sau có người đi theo, anh thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc.

Quả nhiên khi anh đến tổ cá.

Thạch Đầu lo lắng đến mức đứng đó đi vòng vòng, có khỉ ốm đi theo, anh ta căn bản không dám chạm vào cây thủy sinh.

Vì vậy, cứ đi lại với mọi người, nhưng không thể tiếp tục như thế vì sẽ bị phát hiện.

May mắn thay, Trần Viễn đã đến và mang theo một vài anh em.

Khi Thạch Đầu nhìn thấy Trần Viễn, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Lão đại!"

Trần Viễn liếc nhìn Khỉ ốm, không chú ý đến anh ta, nhanh chóng hét lên với những người xung quanh: "Bắt!"

Vừa nói xong một câu, đám cỏ nước đã nhanh chóng bị anh kéo đi. `

Cá trong hố lớn tràn trề, gần như đã tràn tới mép, nếu không phải cỏ nước dày đặc thì chúng đã bị phát hiện từ lâu rồi.

Khỉ ốm trố mắt ngạc nhiên: "Tôi biết các người không có ý tốt mà."

Nói xong gã bỏ chạy, không hề có ý định đến cướp của.

Vô nghĩa, gã không thể tự mình đánh bại nhóm người đó.

Tuy nhiên, khỉ ốm cũng là một kẻ xấu, lúc bỏ chạy thấy không có ai đuổi theo diệt khẩu thì gã hét lên về phía đó: "Lại đây, lại đây, tìm thấy một tổ cá, nhanh lên và đến đây."

Vân Mộng Hạ Vũ

Âm thanh lớn đột nhiên truyền đi rất xa.

Lương Chiến Bẩm, người ở cách đó không xa, nghe thấy việc này đã chửi rủa: "CMN!"

Sau khi chửi bới những lời này, anh ta quay đầu chạy.

Anh ta đã đuổi theo như thế này nhưng vẫn để tên Trần Viễn đó chơi mình một vố.

Khi Khỉ ốm hét lên, các chị dâu đi theo cũng nghe thấy, họ nhìn nhau rồi lập tức chạy như điên về hướng Khỉ ốm đang hét, mang theo cây và chiếc giỏ.

Bên kia.

Ngay khi Khỉ ốm hét lên, Thạch Đầu nóng lòng muốn đuổi theo hắn ta.

Trần Viễn: "Đừng đuổi theo, cứ bắt trước đi."

"Mau bắt."

Nói xong, anh ta lại mở một cái lỗ khác và nói: "Ở đây cũng có, bắt được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Thạch Đầu nghe vậy liền phát điên, nằm xuống đất, trực tiếp mở cả cánh tay, nhét vào trong túi dệt.

Có ba người ở đây, ba cái hố, cái hố này đến cái hố khác, điên cuồng bắt.

Khi Lương Chiến Bẩm đến, anh ta nhìn thấy cảnh tượng này, đã nhét đầy năm sáu túi.

Và bên kia vẫn đang nằm trên mặt đất mà kéo.

Hai mắt Lương Chiến Bẩm đỏ lên: "Trần Viễn, tiên sư nhà mày!"

Đuổi anh ta như đuổi khỉ thế này, đây là vấn đề lớn ở mặt cảm tình.

Khó trách lại đuổi anh ta đi.

Loading...