Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 506
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:55:02
Lượt xem: 114
Trong tay còn cầm một cái côn, vừa đi vừa đuổi nó đi cùng, lần này Thẩm Mỹ Vân liền lập tức hấp dẫn, lực chú ý của mọi người.
"Cô còn đem con heo này theo đến thảo nguyên ngoại ô sao?"
Thẩm Thu Mai nhìn mà tấm tắc lấy làm lạ, không thể không nói, cô ấy và sở trưởng thật sự là hai vợ chồng, ngay cả giọng điệu tấm tắc cũng giống nhau.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu cầm côn không đánh Tiểu Trường Bạch, chỉ chỉ thẳng hướng đi cho nó: "Nó không ăn thức ăn ở chuồng heo, tôi muốn mang nó ra ngoài thử."
"Vậy không sợ nó chạy lạc trên thảo nguyên ngoại ô sao?"
Thẩm Mỹ Vân cười cười:!"Hẳn là không, tôi có tuyệt kỹ dạy heo rồi."
Trong túi cô có hai túi hạt dưa, hơn nữa khi tiếp xúc với Tiểu Trường Bạch, cô luôn cảm thấy chỉ số thông minh của con heo này rất cao.
Chạy loạn hẳn là không đến mức, bởi vì Tiểu Trường Bạch biết nhận người, hơn nữa chỉ nhận mỗi mình cô.
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Mỹ Vân chỉ mang theo Tiểu Trường Bạch ra ngoài.
Thấy cô có lòng tin, các chị dâu bên cạnh lập tức không nói lời nào, đầu năm nay đến nơi nào đều không có xe mà đi, bọn họ thật sự là dựa vào đôi chân đi khắp nơi.
Đợi đến lúc tới thảo nguyên ngoại ô, đã là một giờ rưỡi chiều. Thế nhưng, chuyện này hình như cũng không quan trọng lắm, quan trọng là thảo nguyên ngoại ô này thật sự là quá đẹp.
Cỏ xanh mênh m.ô.n.g vô bờ, gió nhẹ ấm áp, gió thổi cỏ xanh nghiêng sang một bên, xinh đẹp đến mức kỳ lạ.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy, thậm chí quên mất mình đến đây làm gì.
"Thật đẹp!"
Thấy vẻ mặt này của cô, Triệu Xuân Lan lập tức nở nụ cười: "Tôi năm đó lần đầu tiên tới đây, cũng có biểu tình giống hệt cô đó."
"Bây giờ là mùa xuân cỏ mọc lên chiều dài vừa vặn, đợi đến mùa hè đi, kia cỏ tươi tốt đến mức người không vào nổi, chỉ tới đây trong khoảng thời gian này là tốt nhất."
Triệu Xuân Lan chỉ cho Thẩm Mỹ Vân: "Nếu đi theo hướng bên kia, chính là nơi có sông hồ, chúng tôi thích đến bên kia, bởi vì nếu may mắn có thể bắt được cá và tôm."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, cầm gậy, xua đuổi Tiểu Trường Bạch cùng đu.
"Đi thôi, tôi cùng mọi người đến chỗ đó xem một chút."
Thảo nguyên ngoại ô thật sự là quá lớn, từ đầu thảo nguyên đến sông hồ cũng cách một khoảng khá xa.
Lúc Thẩm Mỹ Vân đi cùng Tiểu Trường Bạch, trên đường Tiểu Trường Bạch đã đi không nổi nữa, cúi đầu chôn ở trên một sạp cỏ ăn lấy ăn để.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ, Triệu Xuân Lan nhìn vậy thì nói: "Đây là cỏ ngọt, con heo này còn rất thông minh, biết ăn loại nào là ngon nhất."
"Cũng gần đến chỗ đó rồi, để nó ở đây, chúng ta qua đó xem."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Sẽ không có người trộm heo chứ?"
Dù sao, heo cũng rất quý giá.
"Không đến mức đó đâu."
Triệu Xuân Lan chỉ vào người trên thảo nguyên ngoại ô: "Nửa bên này cơ bản đều là người của bộ đội, bọn họ không làm được loại chuyện này, còn nếu là người bên ngoài, bọn họ không những không có lá gan lớn như vậy, hơn nữa bọn họ rất sùng bái người của bộ đội, thấy nơi này có heo, sẽ chỉ giúp cô đưa về."
Quân dân một nhà, lời này đây không phải nói chỉ nói suông.
Có lời này, Thẩm Mỹ Vân liền hoàn toàn yên tâm đi theo đường Triệu Xuân Lan vừa đi, lội vào trong sông hồ, đi được một nửa, mấy chị dâu trùng trùng điệp điệp, đều đi mỗi người một ngả.
Nếu mọi người cách nhau quá gần, được đồ còn phải chia cho đối phương, như vậy sẽ không có lời.
Trừ phi là quan hệ cực kỳ tốt, nếu không đều là của ai nấy hưởng.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy liền hiểu: "Chúng ta không cần tách ra sao?"
"Không cần."
Triệu Xuân Lan: "Mỗi lần tôi đều đi cùng với Thu Mai và Phượng Lan, bây giờ có thêm một người, bốn người chúng ta đi cùng nhau là được."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nhìn xung quanh, Triệu Xuân Lan đã bận rộn, trực tiếp cởi giày, nhảy vào trong nơi nước cạn bắt đầu sờ soạng.
Thẩm Mỹ Vân do dự một chút, ngược lại không đi xuống, đi lòng vòng quanh sông đang đi lòng vòng thì không ngờ bọn Quý Trường Tranh cũng tới.
Hơn nữa bọn họ còn tới cùng mấy đội ngũ nữa, vừa mới tách ra.
Đội ngũ ô áp, Quý Trường Tranh đứng ở bên trong cực kỳ nổi bật, dùng cụm "Hạc giữa bầy gà" để miêu tả cảnh này cũng không quá đáng.
Cho nên Thẩm Mỹ Vân có thể liếc mắt một cái bắt được bóng dáng của anh, Quý Trường Tranh cũng không ngờ ở chỗ này có thể gặp được Mỹ Vân, anh nói hai câu với người bên cạnh, sau đó đi theo tới: "Mỹ Vân, sao em lại ở đây?"
Anh cực kỳ anh tuấn, vóc dáng lại cao lớn uy mãnh, lúc đi giữa thảo nguyên để tới chỗ cô, giống như một bức họa uyển chuyển, trong rụt rè lộ ra vài phần đẹp trai lưu manh.
Thế cho nên các chị dâu bên cạnh, đều nhịn không được nhìn sang.
Trong lòng đồng loạt cảm thán một câu, Mỹ Vân thật sự là quá may mắn.
Sau đó ánh mắt lập tức hướng về phía Quý Trường Tranh, kết hôn lần nữa cũng không thiệt thòi.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, cho dù cô và Quý Trường Tranh đã trở thành vợ chồng, dường như mỗi ngày đều ở cùng nhau, nhưng thình lình đối diện khuôn mặt này, cô vẫn sẽ bị mê hoặc.
Cô chỉ chỉ Tiểu Trường Bạch cách đó không xa: "Tới thả heo."
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Trường Tranh: "..."
Quý Trường Tranh buồn cười nói một tiếng: "Người ta đều tới để thử vận may, em lại tới thả heo."
Hết lần này tới lần khác còn nói bằng giọng điệu nghiêm trang như thế.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Nhân tiện cùng các chị dâu đến xem thử thảo nguyên ngoại ô."
Quý Trường Tranh quay đầu nhìn về phía đám Triệu Xuân Lan, đều xắn ống quần lên, bắt đầu cúi đầu tìm kiếm trên bãi cạn nước sông.
Anh liền nói: "Nếu em không muốn cởi giày, cứ đứng ở bên cạnh nhìn là được. Dù sao hôm nay bọn anh cũng tới thảo nguyên ngoại ô làm nhiệm vụ."
Con người sống cũng vì một cái miệng ăn, các chiến sĩ bộ đội cũng không ngoại lệ, khi không có huấn luyện dã ngoại cùng thực chiến, bọn họ cũng sẽ bận rộn kiếm ăn.
Không chỉ như thế, trong đại đội của bọn họ còn trồng cả một vườn rau.
Có khả năng tự cung tự cấp đầy đủ.
Thẩm Mỹ Vân tò mò nhìn sang: "Những người đó em nhận ra người quen, vậy bên cạnh thì sao?"
Quý Trường Tranh thuận thế nhìn sang: "Đó là bộ đội 638, đều ở Mạc Hà, nhưng không thuộc cùng một lãnh đạo với bọn anh."
Nhưng ước nguyện ban đầu của mọi người đều giống nhau.
Thấy Quý Trường Tranh nhìn qua, thủ lĩnh bộ đội 638, Lương Chiến Bẩm liền hất cằm theo, ý chí chiến đấu sục sôi: "Quý Trường Tranh, hôm nay chúng ta so tài một chút, thế nào?"
"Xem đội ngũ hai bên của chúng ta ai sau khi kết thúc, ai bắt được con mồi nhiều nhất?"
Chuyện này...
Quý Trường Tranh nhìn đối phương một lát: "Lão Lương, anh bao nhiêu tuổi rồi, sao còn trẻ con như vậy?"
Vừa mở miệng đã kháy khịa, có thể khiến Lương Chiến Bẩm tức gần chết: "Có so hay không?"
"Anh lấy phần thưởng ra đi, nếu không sẽ không có ý nghĩa..."
Quý Trường Tranh thờ ơ nói.
"Phần thưởng?"
Lương Chiến Bẩm suy nghĩ một chút, nhìn cách đó không xa có mấy con gà rừng bay đến giữa không trung: "Mười con gà rừng, thế nào?"
"Ít quá."
Cái này...
"Quý Trường Tranh, khẩu khí của anh cũng lớn quá nhỉ?"
Quý Trường Tranh nhướng mắt: "Vậy thì không so nữa."
"Vậy không được."
Lương Chiến bẩm nhìn bọt sông: "Thế này đi, lấy sông hồ làm chủ, ai bắt được nhiều cá hơn sẽ thắng, người thắng sẽ cho đối phương một nửa chiến lợi phẩm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-506.html.]
Nghe vậy, Quý Trường Tranh không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: "Anh có thể làm nổi sao?"
Hai bộ đội bọn họ vừa là huynh đệ trong đoàn đội, vừa là quan hệ cạnh tranh.
"Tất nhiên."
Lương Chiến Bẩm ý chí chiến đấu sục sôi: "Có so hay không?"
"Quý Trường Tranh năm ngoái tôi thua anh, năm nay thì chưa chắc đâu."
Quý Trường Tranh cười cười: "Anh quay lại hỏi rõ ràng, chia một nửa chiến lợi phẩm, lãnh đạo của anh có đồng ý không?"
Bọn họ đều là người dẫn đội, nhưng phía trên còn có lãnh đạo.
"Không cần hỏi, chỉ phần thưởng này thôi."
"Được lắm, anh thua cũng đừng khóc nhè nhé."
Anh vừa dứt lời, Lương Chiến Bẩm nhất thời tức giận, cũng may người bên cạnh ghìm anh ta xuống: "Đội trưởng Lương, chúng ta mau xuống sông, ai xuống trước sẽ chiếm được vị trí tốt hơn."
Nhưng con sông lớn như vậy, nơi nào có cá, nơi nào không có cá, hoàn toàn dựa vào vận may.
Người đó vừa nói xong, Lương Chiến Bẩm bình tĩnh lại: "Đến bảy giờ tối, hai bên sẽ đếm chiến lợi phẩm."
Vậy chỉ còn có năm tiếng.
Quý Trường Tranh tất nhiên không có lí do gì không đồng ý, chờ Lương Chiến Bẩm đi, Thẩm Mỹ Vân lên tiếng, cô có chút lo lắng: "Có phải không tốt lắm hay không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không đâu, em yên tâm, bên chúng ta hàng năm đều đánh cược như vậy, chỉ là năm nay sớm hơn mà thôi."
Nói đến đây, anh dặn dò: "Em đi theo sát chị Xuân Lan, anh đi gọi người tới."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nhìn bóng lưng Quý Trường Tranh rời đi, cô suy tư một chút, quay đầu đi tìm Triệu Xuân Lan.
Cô nói xong chuyện này, Triệu Xuân Lan cũng giống như không có việc gì: "Không sao đâu, cô đừng lo lắng, Quý Trường Tranh nói đúng, hàng năm bọn họ đều so tài như vậy, đại đội của chúng ta và bộ đội 638, có chút giống như là anh em một mẹ, mỗi ngày đều muốn cướp mẹ cho riêng mình."
Nói đến đây, cô ấy nở nụ cười: "Giống như Nhị Nhạc và Đại Nhạc nhà tôi, mỗi ngày hai đứa đều muốn cướp tôi cho riêng mình, lúc nào cũng kèn cựa nhau, nhưng luôn không ảnh hưởng toàn cục."
"Nếu thua thì có bị phạt không?"
Dù sao, Quý Trường Tranh đã hứa cước một nửa chiến lợi phẩm ra.
"Sẽ không, cùng lắm là bị sư trưởng Trương mắng một trận, nuôi một đám tốn rượu tốn cơm dưới tay, mà lại thua người của bộ đội 638."
Thẩm Mỹ Vân cũng không cần lo lắng nữa.
Triệu Xuân Lan mời cô: "Mỹ Vân, cô có muốn xuống không? Nước sông này không tính là quá lạnh, chỉ có thể nói là hơi lạnh."
Đang nói lời này, cô ấy đau xót hô lên một tiếng: "Có một con cá bơi tới dưới chân tôi."
Cô ấy đưa tay muốn bắt lấy, từ dưới lòng bàn chân lấy ra một con cá nhỏ, dài bằng bàn tay.
"Vẫn là cá mè Tứ Xuyên đó!"
"Cá này bọc bột mì, chiên vào chảo dầu, thơm giòn miễn bàn, ăn rất ngon."
"Mỹ Vân, cô mau xuống đây, mùa này trên bãi nước cạn ở mé sông, loại cá mè Tứ Xuyên này là nhiều nhất."
Thẩm Mỹ Vân còn đang do dự, nói thật cô chưa từng xuống sông bao giờ, chỉ là mắt thấy các chị dâu xung quanh, còn có hàng xóm lân cận, nhìn thấy Triệu Xuân Lan bắt một con cá mè Tứ Xuyên màu đen, nhất thời giống như được tiếp thêm dũng khí.
Tất cả mọi người đều đi về phía cô ấy đứng.
Cá đều là tụ tập thành nhóm, nếu cô có thể bắt một con, hiển nhiên xung quanh sẽ còn rất nhiều con khác. Mắt thấy tất cả mọi người đều bắt tay vào bắt cá, Triệu Xuân Lan bắt đầu nói luôn miệng: "Nhìn vùng nước này của tôi này, ồn ào hết rồi."
"Mỹ Vân, cô xuống chưa?"
Thấy nhiều người, Thẩm Mỹ Vân lập tức lắc đầu: "Tôi sang bên cạnh xem xem, các cô cứ bắt trước ở chỗ này đi."
Kỹ thuật của cô lại không tốt bằng người khác, nhiều người như vậy cô nhảy xuống bắt cùng, cũng như là dâng thức ăn cho bọn họ, còn không bằng tự cô đi tìm một chỗ mới.
"Được, vậy cô đừng đi xa quá."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, men theo mé sông đi xuống, mé sông này rất dài, liếc mắt một cái sẽ nhìn ra thấy điểm cuối, mọi người cũng bắt đầu túm năm tụm ba phân tán ra.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một lát, liền tìm một bãi cạn, cởi giày, đi chân trần, giẫm một cái trượt một cái, loại xúc cảm này, làm cho da gà của cô nhất thời nổi lên hàng loạt.
Cô theo bản năng cúi đầu nhìn sang, liền thấy nơi mình giẫm dưới bãi cỏ nông kia, có một con cá mắc cạn.
Có một đôi râu bát tự, miệng rất rộng, đó là một con cá trê sao?
Thẩm Mỹ Vân nghĩ một cách không chắc chắn.
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân nhìn chung quanh một chút, tất cả mọi người đi đến gần chỗ Triệu Xuân Lan đang ồn ào, chỗ này của cô không có ai, cô lập tức nhanh chóng nhặt con cá trê kẹt trong cỏ kia lên, không nghênh ngang cầm trong tay, mà là dùng rong rêu che khuất hơn phân nửa.
Ít nhất người từ bên ngoài nhìn sẽ nhìn không ra.
Lời nói lúc trước của Triệu Xuân Lan, bị cô ghi tạc trong lòng, cá trong mé sông đều tụ tập thành nhóm.
Cô có thể bắt được cá trê trong rãnh bùn này, chắc chắn là còn nữa.
Thẩm Mỹ Vân lập tức chú ý quan sát xung quanh, quả nhiên...
Dưới bãi bùn cạn xung quanh kia, thỉnh thoảng sẽ có từng đợt run rẩy nhấp nhô, chỉ là không nhìn kỹ thì căn bản nhìn không ra.
Thẩm Mỹ Vân không muốn dùng tay chạm vào, cá trê sống rất trơn, xúc cảm chạm vào vô cùng không thoải mái, cô trực tiếp dùng gậy dắt heo trong tay, gạt rong rêu thật dày ra, quả nhiên ở phía dưới đã đóng két một lớp rong rêu thật dày.
Lại thấy một con cá trê mập mạp.
Lần này cô không nhúc nhích, mà dùng rong rêu đắp kín cá trê lại.
Lại liên tiếp tìm năm sáu nơi, đều tìm được cá trê.
Xác nhận đây là một cái tổ cá, chỉ là không biết như thế nào từ trong nước sông lại biến thành bãi cạn nước.
Thẩm Mỹ Vân ngược lại không biết, đây vốn không phải là bãi cạn, mà là tầng băng, sau khi tầng băng phía dưới tan chảy, những con cá trê này lại không sợ thiếu nước, lập tức chui xuống đất bùn phơi nắng.
Vừa phơi nắng, lại không có mưa, mắt thấy nước sông từng chút từng chút nông xuống, nhóm cá trê này lập tức bị mắc cạn ở trên bãi cạn nước này.
Thẩm Mỹ Vân sau khi xác nhận, cũng không mang theo cá đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dù sao lúc trước Triệu Xuân Lan chỉ từ dưới lòng bàn chân bắt được một con cá mè Tứ Xuyên, đã bị người ta nhìn chằm chằm.
Nếu cô mang theo một con cá trê nặng ba đến năm cân đi rêu rao khắp nơi, nơi này sợ là không giữ bí mật được.
Cô cũng không vội, dù sao cô đợi nơi này, cách đám người rất xa, cũng không biết là bọn họ còn chưa tìm được vị trí này hay là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng không có ai tới.
Thẩm Mỹ Vân cầm gậy đuổi heo, chọc một cái chỗ này, đụng một cái chỗ kia, sau khi đi qua đám người.
Các chị dâu vừa bận rộn bắt cá, sờ ốc, vừa nhịn không được cúi đầu xì xào: "Vợ của doanh trưởng Quý, nhìn xinh đẹp, nhưng có phải là một người làm việc giỏi hay không."
"Cô xem tất cả mọi người đều đang bận rộn không chịu nổi, tranh giành lẫn nhau, chỉ có coi ta ở đây, chạy chỗ này chạy chỗ nọ, chẳng vội vã làm việc chút nào."
"Cũng không hẳn, cô thấy tay cô ta không, ngay cả cái rổ cũng không cầm, chỉ cầm một cái côn, sao giống như đứa nhỏ nhà tôi, chỉ thích cầm côn đ.â.m khắp nơi."
"Vừa nhìn đã biết là được sinh ra trong điều kiện tốt, không lo lắng cho cuộc sống, cho nên mới có thể không quan tâm miếng ăn như vậy."
Thẩm Mỹ Vân đều biết hết, cô đã quá quen rồi, lại trở thành tâm điểm cho mọi người đàm luận.
Đương nhiên, cho dù biết cô cũng cảm thấy không sao cả.
Cô đi chân trần cầm gậy gộc vừa gạt rong rêu, vừa đi tìm đội ngũ của Quý Trường Tranh.
Đáng tiếc là, Quý Trường Tranh lúc này không có ở đây, cô không thể tìm được, cô tìm một người quen mặt hỏi: "Các anh có thấy Quý Trường Tranh không?"
"Doanh trưởng Quý về đại đội dẫn người tới rồi."
Chuyện này...
Thẩm Mỹ Vân có chút thất vọng, cô nhìn xuống xung quanh, nhìn thấy Trần Viễn, nhất thời ánh mắt sáng lên: "Anh!"
Cô chạy chậm tới chỗ anh ấy.
Trần Viễn vừa tới không bao lâu, đang phân phối nhiệm vụ cho mọi người, dù sao, một khoảng thời gian kế tiếp có thể ăn ngon hay không, hoàn toàn dựa vào nhiệm vụ trong khoảng thời gian này.