Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:47:24
Lượt xem: 114
Lời này đã dỗ Miên Miên vui vẻ, che cái miệng nhỏ nhắn, xấu hổ.
Khiến Kiều Lệ Hoa vang lên chuông cảnh báo: "Mỹ Vân, chú rể sĩ quan nhà cô đúng là quá dịu dàng, sau này cô nên cẩn thận, không thể để bị anh ta thao túng."
"Chú ý tới Miên Miên, tôi thấy nhà cô đã bị thao túng hết rồi rồi."
Nghe thấy vậy, Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười, nhưng Miên Miên theo bản năng nói: "Không phải, đó là ba con đấy."
"Cô xem tôi đã nói, nhưng..."
"Ba còn khen con thông minh đáng yêu nữa." Cô bé hành động, ngón cái nhéo ngón trỏ: "Được rồi, được rồi, con sẽ thao túng ba."
Có vẻ như trả lời không có vấn đề gì?
Mấy người Kiều Lệ Hoa nhìn nhau, hận rèn sắt không thành thép nói: "Miên Miên, chú rể sĩ quan chưa cho con phí sửa miệng mà con đã gọi ba sao?"
Miên Miên mở to đôi mắt, nhìn mấy cô, một lúc lâu sao nói: "Ba bảo vệ con lại bảo vệ cả mẹ?"
"Tất nhiên là con muốn gọi là ba, con không gọi là ba thì ai bảo vệ mẹ con con?"
Từ khi cô bé có nhận thức, ba đã xuất hiện giúp cô bé và mẹ đánh người xấu.
Còn để cô bé và mẹ không cần tách ra.
Tất nhiên là muốn gọi ba rồi.
Trên đời này không có ai tốt hơn ba.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên trong phòng yên tĩnh, Thẩm Mỹ Vân ôm lấy Miên Miên, hôn lên trán cô bé, nhẹ nhàng nói: "Miên Miên của chúng ta hiểu chuyện, thật hiểu chuyện."
Vì thế đừng có nói trẻ nhỏ không hiểu chuyện thật ra là trong lòng bọn chúng có cái cân có thể cân đo hết tất cả, xem xem ai đối xử tốt với cô bé.
Điều này cũng khiến Quý Trường Tranh ở bên ngoài vốn định dỗ dành Miên Miên để cô bé giúp anh mở cửa.
Trong nháy mắt cũng không thể dỗ dành.
Anh cảm thấy như thế là không công bằng, không tôn trọng Miên Miên.
Miên Miên dường như ngang hàng với bọn họ chứ không phải là đứa trẻ.
Nghĩ tới này, Quý Trường Thanh nói: "Vậy Miên Miên cùng ba ở nhà bảo vệ cho mẹ được không?"
Miên Miên lớn tiếng nói: "Được!"
Bên ngoài.
Nghe được lời này, Quý Trường Tranh không khỏi cười, anh gần như tưởng tượng ra được dáng vẻ Miên Miên ưỡn n.g.ự.c nhỏ, trả lời kiêu ngạo.
Anh đổi chiến lược.
"Các nữ đồng chí bên trong phòng, tôi là chú rể sĩ quan Quý Trường Thanh, tôi tới đón cô dâu của mình."
"Mong mọi người đang giữ cửa mở ra được không?"
"Không mở, không mở, sẽ không mở."
Quý Trường Tranh không ngại bị từ chối, anh suy nghĩ rồi nói: "Tôi có thể hỏi bên trong phòng có bao nhiêu người không?"
"Không biết."
Kiều Lệ Hoa lên tiếng: "Chú rể sĩ quan, đừng dùng thủ đoạn mà anh đã dùng với những người đó đối phó với chúng tôi. Chúng tôi nói cho anh biết, không thể đâu."
Việc này cũng có chút khó khăn.
Quý Trường Tranh suy nghĩ nói: "Chú rể sĩ quan đón cô dâu là chuyện thường tình, mấy người chặn cửa cũng là sợ tôi đối xử với cô dâu không tốt. Tôi có thể thề với trời, tôi tuyệt đối không là ra chuyện gì tổn thương tới Mỹ Vân."
"Hơn nữa còn đối xử tốt gấp đôi với Miên Miên."
Lời nói xong, các nữ đồng chí trong phòng nhìn nhau: "Tôi cảm thấy anh ta chân thành."
"Tôi cũng thấy vậy."
Diêu Chí Anh và Hồ Thanh Mai cùng nói.
Vừa nhìn đã thấy là hai đứa ngốc, dễ bị lời nói ngon ngọt của đàn ông mê hoặc.
Kiều Lệ Hoa không có, cô ấy hỏi: "Phải vậy không?"
"Anh thích đồng chỉ Thẩm Mỹ Vân sao?"
Quý Trường Tranh gần như là bật thốt ra: "Dĩ nhiên."
"Vậy anh yêu đồng chí Thẩm Mỹ Vân chứ?"
"Tất nhiên."
"Vậy anh sẽ đối xử tốt với đồng chí Thẩm Mỹ Vân chứ?"
"Tất nhiên."
"Vậy sau này anh sẽ ức h.i.ế.p đồng chí Thẩm Mỹ Vân chứ?"
"Tất..." Quý Trường Tranh nói được một nửa vội sửa lại: "Tất nhiên là không."
Sửa sai kịp.
"Phản ứng rất nhanh đấy."
Kiều Lệ Hoa không khỏi nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân cảm thán.
Thẩm Mỹ Vân cười, lòng thầm nghĩ Quý Trường Tranh là lính trinh sát, nên có năng lực ứng biến.
Thấy Thẩm Mỹ Vân như vậy, Kiều Lệ Hoa sao còn không rõ, cô ấy nói với cô: "Đợi đã."
Vì thế một loạt câu hỏi mới lại bắt đầu.
"Xin hỏi chú rể sĩ quan, sau khi kết hôn thì ai kiếm tiền?"
"Tôi kiếm tiền"
"Ai nấu cơm?
"Tôi nấu cơm."
"Ai rửa bát?"
"Tôi rửa bát."
"Được lắm chú rể sĩ quan, anh phải nhớ hết những lời hôm nay đã nói, sau này cần phải đối xử với cô dâu thật tốt."
Quý Trường Tranh ngẩng đầu: "Tất nhiên."
"Tất cả câu hỏi của chúng tôi đã trả lời xong, anh cũng đủ tư cách, nhưng..."
Kiều Lệ Hoa đổi chủ đề: "Chú rể sĩ quan, tôi muốn hỏi anh, anh đưa kẹo ở cửa thứ nhất, đưa tiền ở cửa thứ hai vậy anh đưa gì ở cửa thứ ba?"
Tới rồi.
Tới rồi.
Vấn đề này cuối cùng cũng đến.
Kiều Lệ Hoa vừa hỏi, ba người Trần Viễn, sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu bên ngoài phấn chấn lên, đều đồng loạt nhìn về phía Quý Trường Tranh.
Muốn nhìn trò hề của người này.
Trước đó Trần Viễn đã lột sạch của anh.
Ba cái gói to đều thu hết.
Dường như Quý Trường Tranh không chú ý tới ánh mắt xem trò vui của mọi người, anh bình tĩnh hỏi người trong phòng: "Mấy người đều là nữ đồng chí, tôi lấy dầu vỏ sò ra được không?"
Ở Mạc Hà, dầu vỏ sò là thứ khan hiếm nhất cũng là thứ phụ nữ yêu thích nhất, vì phải đi làm vào mùa đông lạnh lẽo.
Tay dễ bị nứt nẻ do trời đông lạnh, có dầu vỏ sò là điều hoàn hảo cho chị em.
Thứ này dù không đến một xu nhưng dùng rất nhanh, lấy một ít, chỉ mấy ngày đã dùng hết.
Nếu mua mãi cùng đau lòng.
Vì thế, nghe Quý Trình Tranh nói, nhóm nữ thanh niên trong phòng đều không khỏi nhướng tai lên: "Dầu vỏ sò sao?"
Thấy nhóm nữ thanh niên trí thức này nhanh chóng lại thất bại.
Trần Viễn khẽ ho một tiếng: "Mọi người chú ý một chút, ba túi to của Quý Trường Tranh đều bị tôi tịch thu. Hiện tại cậu ta nói với mọi người đều hứa suông. Là lừa ngừa đó nên mọi người không thể tin cậu ta được."
Anh cả Trần Viễn đang cố gắng kê đá trên đường lấy vợ của Quý Trường Tranh.
Nhóm nữ thanh niên trí thức bên trong lưỡng lự: "Đúng rồi, nếu anh hứa suông thì không thể mở cửa."
Quý Trường Tranh nói: "Tôi không lừa người."
Nói xong, anh trực tiếp cởi áo bên ngoài, cởi ra mới biết trên áo có một dải dầu vỏ sò dính chặt, hơn nữa còn nhiều hơn một dải, phải đến ba, bốn, năm dải.
Một dải có ít nhất mười hộp dầu vỏ sò, treo như tua rua.
Mọi người đều bị kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-485.html.]
Mẹ nó!
Không phải chứ?
Kết hôn còn có thể như thế?
Không nói tới người khác, Trần Viễn cũng sững sờ: "Quý Trường Tranh, cậu giấu khi nào?"
Trong quần áo anh còn giấu đồ, ai mà biết chứ?
Bọn họ đều ở cùng Quý Trường Tranh.
Chưa từng thấy anh hành động thế.
Quý Trường Tranh nói: "Tối hôm qua mấy người đã ngủ nhưng tôi không ngủ được."
"Nên đã suy nghĩ."
Trong đầu anh đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh anh đi cưới Mỹ Vân.
Anh đã tới nhà họ Trần nhiều lần, biết bao nhiêu cửa. Anh nắm rõ, nhà họ Trần có ba cửa.
Có một cái sân trong cửa lớn, nhà chính một cửa và một cửa phòng Mỹ Vân.
Có ba cửa nên anh nghĩ sẽ có nhiều phương thức ngăn cửa nên cuối cùng chọn ba cách.
Cửa thứ nhất là nơi đông người, đông nhất nên sẽ cho kẹo.
Cửa thứ hai có thể là người thân của Mỹ Vân, tiền chắc chắn được.
Cửa thứ ba sẽ là bạn bè của Mỹ Vân, là các cô gái trẻ.
Tặng dầu vỏ sò, tất nhiên anh không nhắc tới bên trong còn kem dưỡng da nữa.
Đó là chiêu cứu mạng cuối cùng. Nhưng xem tình hình trước mắt thì dường như không cần dùng.
Bởi vì anh lấy ra năm dải dầu vỏ sò này đã khiến mọi người chấn động.
Quý Trường Tranh bình tĩnh xé ra năm mảnh vải, dải dầu vỏ sò, động tác nhanh chóng.
Trên cánh tay có năm dải, mỗi dải đều dài.
Trần Viễn: "..."
Sĩ quan hậu cần: "..."
Tham mưu Chu: "..."
Tham mưu Chu không khỏi hỏi một câu: "Anh còn giấu bao nhiêu chiêu nữa?"
Không phải bọn họ đều ở bên cạnh anh sao, lại không nhận ra được.
Quý Trường Tranh khiêm tốn nói: "Không nhiều lắm, cũng vừa vặn đề phòng anh cả tôi."
Trần Viễn: "..."
Sĩ quan hậu cần đồng cảm nhìn: "Đoàn trưởng Trần, anh thu lại ba cái túi của Quý Trường Tranh có lợi gì? Quý Trường Tranh thông minh như thế, anh tưởng thu túi là xong? Tôi nói cho anh biết, không có khả năng đâu."
"Có bản lĩnh, anh bắt anh ta cởi hết ra, để cho anh ta đi gặp cô dâu."
Vừa nói xong, sắc mặt Quý Trường Tranh run sợ: "Sĩ quan hậu cần, anh thật độc ác."
Sĩ quan hậu cần cười lớn: "Nhìn thấy phản ứng của anh ta chưa? Có thấy không? Đúng là bị tôi đoán chúng, muốn tôi đoán xem trong quần áo của anh có gì không?"
Quý Trường Tranh không muốn nói chuyện cùng người này, người thông minh sẽ không vui vẻ nói chuyện cùng người thông minh khác.
Anh nói: "Cứ là đồ hữu ích cho mấy người thì tôi đều có thể."
Anh không chỉ nhét trong túi mà còn trong giày da.
Về việc nhồi nhét anh không có nói cho bọn họ.
Đáng xấu hổ.
Nhưng có thể sử dụng những đồ cất bên trong giày da để lấy vợ thì cũng không có gì xấu hổ cả.
Dù sao Quý Trường Tranh không quan tâm tới phương thức, có thể lấy vợ thì cách nào cũng là biện pháp tốt.
Thấy Quý Trường Tranh như vậy, mọi người sao còn không hiểu?
Trần Viễn nói: "Anh thật sự bái phục em."
Quý Trường Tranh nhếch miệng cười, không có quay người mà ngồi xổm xuống, để một dây dầu vỏ sò xuyên qua dưới cửa.
"Tới đây, để mọi người xem Quý Trường Tranh chưa bao giờ lừa người, cũng không hứa suông, để các người xem hàng trước thế nào?"
Anh còn chưa nói xong, bên kia đã cầm đầu kia của dầu vỏ sò kéo qua.
Thấy màn này, Quý Trường Tranh không phiền, thậm chí anh còn cười tủm tỉm, tốt rồi.
Không sợ đối phương không mở cửa cho anh.
Bên trong phòng.
Hồ Thanh Mai kéo chuỗi dây dầu vỏ sò qua, nói với hội chị em: "Là thật đó!"
Cô ấy đếm: "Mười cái."
Diêu Chí Anh: "Mẹ nó, nhiều thật!"
Đủ dùng trong một năm.
Lòng cô ấy thay đổi: "Sao giờ? Chị Lệ Hoa, tôi muốn mở cửa cho anh ấy."
Tào Chí Phương: "Tôi cũng thế."
Kiều Lệ Hoa im lặng một lúc rồi buồn bã nói: "Chị cũng vậy."
Nói xong, tất cả mọi người không khỏi bật cười.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân ở giường, hâm mộ nói: "Mỹ Vân, cô gả cho người có tiền nào thế?"
Không chỉ hào phóng còn đẹp trai, gia thế giàu có, hoàn hảo.
Ôi, nam nhân cực phẩm mười điểm đã bị Thẩm Mỹ Vân bắt được.
Nhận xong.
Thẩm Mỹ Vân không khỏi nhướng mày nói: "Không phải là trước đó mấy người bàn bạc rất hăng hái, không mở cửa cho đối phương sao?"
"Còn cười nhạo mấy người đàn ông, thu được không ít."
Giờ mới qua bao lâu? Đến lượt bọn họ lại nhanh chóng đầu hàng. Dầu vỏ sò bao nhiêu tiền chứ?
Một đồng tiền là một phần mười, cũng mới là một hào thôi đúng không?
Quý Trường Tranh ở bên ngoài đang cố gắng bước vào cửa thứ hai,
Vẫn là Đại Thiên Môn, mỗi người hai gói.
So với Đại Thiên Môn thì dầu vỏ sò chẳng tốt hơn sao?
Kiều Lệ Hoa cũng biết, nhưng biết nghĩa là không có cách nào từ chối.
Chính là động lòng.
Vì thế Kiều Lệ Hoa buồn bã nói: "Không thể trách chúng ta, đều tại người đàn ông của cô đưa nhiều quá, không phải là đồ quá đắt nhưng là phù hợp nhất!"
Là dầu vỏ sò.
Đồng chí nữ ở Mạc Hà có ai không muốn chứ?
Quý Trường Tranh đưa cho mỗi người mười chiếc.
Quá đáng rồi!
Không có cách nào từ chối được.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì.
Kiều Lệ Hoa dùng tay ấn chốt cửa, nhẹ nhàng kéo ra, vừa mở vừa quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân khẽ nói: "Mỹ Vân, tôi mở cửa rồi."
"Đừng có trách tôi, tại người đàn ông của cô đưa nhiều thôi."
Ôi, mười hộp dầu sò, cô cũng muốn.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Chỉ có thể nói là người đàn ông này rất giỏi, cực giỏi, anh lập tức tìm ra được điểm yếu của mọi người.
Làm thế nào vẫn canh cửa?
Còn đang canh giữ cửa à?
Bỏ đi, tặng cô dâu cho anh!