Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 483

Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:47:20
Lượt xem: 120

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Nói với mọi người chuyên tình cảm vợ chồng, cô thật sự không nói được, mặt cô nóng lên: "Nghe cái gì mà nghe? Muốn nghe thì tự tìm đối tượng đi?"

"Đừng nghe lời tôi, hỏi người khác ấy, đâu phải tự mình trải nghiệm sự thật đâu chứ?"

Vừa nói xong câu này, Diêu Chỉ Anh lại chộn rộn: "Nhị Cường của đội sản xuất của chúng ta hình như có hứng thú với em, các chị nói xem em có nên hay không."

Còn chưa nói xong.

Mấy thanh niên trí thức đều đồng thanh nói: "Không nên!"

Kiều Lệ Hoa càng nghiêm túc phủ đầu: "Chí Anh, nếu như cô muốn trở về thành phố, thì nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ này đi."

Diêu Chí Anh không ngờ phản ứng của họ lại lớn như vậy, lập tức bối rối: "Không phải chứ, tại sao vậy?"

"Chúng ta đều muốn về lại thành phố, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc kết hôn. Cô xem, chẳng phải Mỹ Vân kết hôn rồi đó sao, còn chị Lệ Hoa , chị cũng vậy mà. Tuy chưa kết hôn nhưng cũng giống như kết hôn rồi."

"Chuyện này thì khác."

Kiều Lệ Hoa dường như là nói ra nhanh như chớp.

"Cô xem, người đàn ông của nhà Mỹ Vân đi, điều kiện làm quân nhân tốt đã đành, kết hôn thì có thể tòng quân, hơn nữa người làm quân nhân đó còn là người Bắc Kinh, sau này chắc chắn họ sẽ về Bắc Kinh."

"Cho dù tôi đến với Hầu Đông Lai, đó cũng là kết quả của sự cân nhắc kỹ càng. Tôi và Hầu Đông Lai ở cùng một chỗ, sau này nếu lùi lại vạn bước, cho dù có trở lại thành phố, tôi cũng trở lại cùng với anh ta, nếu như không quay về, cùng lắm thì ở đây cả đời, dù gì tôi cũng không lỗ, điều kiện của Hầu Đông Lai tốt, anh ta có thể hỗ trợ tôi."

Nói đến đây, Kiều Lệ Hoa đổi chủ đề: "Còn cô thì sao? Chí Anh, anh thử nghĩ xem, người tên Nhị Cường đó có cái gì hả? Có một góa phụ? Có bốn chị gái? Gả qua đó thì có bốn bà mẹ chồng? Còn có ba căn phòng tranh tồi tàn?

"Nếu như cô thật sự ở bên anh ta, cô và anh ta cùng nuôi cái gia đình nghèo khó đó? Nếu như một ngày nào đó thật sự quay lại thành phố, cô có về hay không?"

"Nếu như cô về, thì con cô phải làm thế nào đây?"

Vừa nói đến đây, sắc mặt Diêu Chí Anh tái nhợt: "Em không nghĩ đến những chuyện này."

Cô ấy chỉ muốn có một người bầu bạn, để sau này có thể hỗ trợ giúp đỡ cho nhau.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Lệ Hoa, Chí Anh còn nhỏ, cho nên không hiểu về mặt này lắm, sau này cô quan tâm giúp đỡ cô ấy nhiều hơn nhé, còn Chí Phương nữa, cô cũng vậy nha."

Tào Chí Phương được nhắc tên, vẻ mặt không được tự nhiên nói rằng: "Người như tôi độc mồm độc miệng lại còn ngu dốt, không biết gì hết."

Thẩm Mỹ Vân cười: "Cô ở đây đã bốn năm rồi, chưa từng hẹn hò với xã viên địa phương nào, cô còn nói cô ngốc ư, thật sự tôi chưa từng thấy người nào đầu óc tỉnh táo như cô đấy."

Tào Chí Phương ngây người một lúc, sau đó mới gật đầu.

Thấy cô ta đồng ý rồi, Thẩm Mỹ Vân nhìn Diêu Chí Anh: "Chí Anh, chị biết em phải nuôi em trai rất vất vả, nhưng trước khi đưa ra quyết định nào đó, em nên hỏi mấy chị thanh niên trí thức này, họ sẽ nói cho em biết."

"Em phải biết rằng, mỗi một quyết định mà em đưa ra, đều sẽ ảnh hưởng đến phần còn lại của cuộc đời em, cho nên nhất định phải thận trọng hơn nữa."

Nghiêm túc quá.

Khiến cho Diêu Chí Anh cảm thấy sợ.

"Nhưng mà cô..."

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị gặp được Quý Trường Tranh, đó là may mắn, Chí Anh em không cần phải tìm đối tượng giống như Quý Trường Tranh và Hầu Đông Lai, nhưng điều kiện của đối phương, ít nhất cũng phải có một nửa của hai người này, đây là tiêu chuẩn thấp nhất, nếu không kết hôn sẽ rất khó khăn."

"Cuộc sống phụ thuộc vào tiền, gạo, dầu, muối, nước tương, giấm và trà. Nuôi con phải có tiền, em phải suy nghĩ rõ ràng."

Diêu Chí Anh dạ một tiếng.

Bên kia, thấy tâm trạng trong phòng không ổn, Kiều Lệ Hoa nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi đi xem nhà trai đã đến chưa, các cô ở cùng Mỹ Vân đã nhé."

Đương nhiên đám người Diêu Chí Anh không từ chối.

Dưới chân núi.

Một chiếc xe jeep gắn hoa đỏ đừng ở cổng đại đội, hai chiếc xe vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các xã viên.

"Chú rể tới đón cô dâu à nha?"

"Hai chiếc xe đó, hai chiếc xe lớn, hoành tráng quá."

Bọn trẻ con thậm chí còn muốn đưa tay ra sờ vào chiếc xe jeep, đám người Quý Trường Tranh cũng không ngăn cản, sau khi xuống xe, anh nhìn đồng hồ.

Sĩ quan hậu cần ở bên cạnh thúc giục: "Sao còn chưa đi hả?"

Quý Trường Tranh dịch chuyển bước chân: "Không cử động được."

Sĩ quan hậu cần: "??"

"Không phải anh Thôi, tôi lo lắng đến mức không đi được, làm sao đây?"

Sĩ quan hậu cần: "..."

Sĩ quan hậu cần: "... Vậy tôi sẽ đón cô dâu thay cho cậu nhé?"

Vừa dứt câu, Quý Trường Tranh nhấc chân lên, vẻ mặt nguy hiểm: "Anh đừng có mơ."

Lấy vợ thì phải tự mình làm việc này.

Tham mưu trưởng cười khẩy một tiếng, nói với tham mưu Chu ở bên cạnh: "Cậu xem, bây giờ không phải đi được rồi sao?"

"Cho nên không đi được là nói dối, quan trong là nếu có người muốn cướp vợ anh, cho dù tàn phế anh cũng có thể đứng lên."

Chu tham mưu nhìn Quý Trường Tranh đang bước nhanh về phía trước rồi nói: "Đúng vậy."

Quý Trường Tranh trước đó nói không thể di chuyển được, hoàn toàn là hai người.

"Quý Trường Tranh, cậu không thể nhanh quá, cậu nhanh quá, anh vợ của cậu còn chưa về nhà thì làm sao mà giao em gái cho cậu?"

Chuyện này-

Quý Trường Tranh lau mồ hôi rồi quay người lại: "Không chậm lại được, căn bản không chậm lại được."

"Hễ mà muộn thì tôi sẽ không đi được."

Sĩ quan hậu cần: "..."

Chu tham mưu: "..."

Suy nghĩ một lúc, nói với Trần Viễn: "Đoàn trưởng Trần, anh nên chạy về đi vậy, ít nhất cũng phải về nhà trước chú rể."

Trần Viễn ừ một tiếng, nhìn Quý Trường Tranh không vừa ý, nói rằng: "Cậu nhỏ thối này chính là trông thì ngon mà không dùng được."

"Lấy vợ cái mà cũng không vững vàng nữa."

Sĩ quan hậu cần ở bên cạnh nhìn Quý Trường Tranh, dáng vẻ lo lắng căng thẳng, nhịn không được, an ủi anh một câu: "Được rồi, một lần lạ, hai lần quen, làm nhiều lần thì sẽ ổn thôi."

Quý Trường Tranh: "..."

Những người này là ai vậy hả!!?

Đúng tám giờ tám phút, Quý Trường Tranh xuất hiện trước cửa nhà họ Trần, mang một bông hồng lớn và xách theo ba túi to.

Anh giơ đồng hồ lên kiểm tra thời gian, vừa đúng lúc, không quá sớm cũng không quá muộn.

Nhìn trong nhà họ Trần trang trí đèn lồng, dán những chữ hỉ thì lúc này, Quý Trường Tranh mới có cảm giác chân thật.

Anh thật sự kết hôn, đi đón cô dâu của anh.

Ôi, Mỹ Vân của anh ở ngay trong phòng.

Nghĩ tới điều này, hô hấp càng gấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-483.html.]

Sĩ quan hậu cần gần anh nhất không nhịn được nói: "Bình tĩnh, Quý Trường Tranh bình tĩnh lại, hôm nay cậu là chú rể sĩ quan, là đại biểu cho bộ mặt bộ đội đấy."

"Cậu không ngã chứ?"

Sao anh ấy thấy hô hấp của Quý Trường Tranh gấp thế, giống như là giây tiếp theo sẽ không thở được, cứ thế ngã ra.

Đừng!

Hôm nay bọn họ tới đón dâu, không thể mất mặt thế này được.

Quý Trường Tranh nghe sĩ quan hậu cần nhắc nhở thì nói: "Tôi biết rồi!" Hôm nay là ngày vui của anh nên tất nhiên anh không thể phạm sai lầm.

Nói xong, anh hít một hơi thật sâu, nhìn ngưỡng cửa, phân vân không biết nên bước chân bên trái hay bên phải?

Hay là cùng bước vào?

Hình như kết hôn tính chắn không tính lẻ?

Số lẻ là điềm xấu, ảnh hưởng tới hạnh phúc hôn nhân.

Nghĩ như thế, Quý Trường Tranh do dự, tính bước lên rồi lại thu về.

Bỗng làm chuyện mọi người không ngờ được, đứng ở cửa, hai chân chụm lại nhảy vào.

Anh đã nhảy vào.

Mọi người có mặt: "..."

Lần đầu tiên thấy một chú rể sĩ quan trong sáng, tinh tế và khiêm tốn như thế.

Vốn hiện trường đang hò reo cũng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, tới mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

Thành thật thì sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu không muốn nói bọn họ quen biết Quý Trường Tranh.

Chưa bao giờ thấy thế này.

Một cô gái ngồi trên kiệu, một chú rể sĩ quan nhảy qua cửa nhà cô dâu đi vào.

Thật sự là nhảy vào.

Trước mặt hàng chục người đang đứng trong sân, anh nhẹ nhàng nhảy vào.

Cái này có hơi quá không?

Sĩ quan quân đội hít hơi thật sâu không muốn quan tâm tới Quý Trường Tranh nhưng anh ấy là được mẹ của Quý Trường Tranh nhờ giúp đón dâu.

Mối quan hệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.

Nghĩ tới này, sĩ quan hậu cần cười giải thích: "Chú rể sĩ quan của chúng tôi lần đầu tiên kết hôn nên hơi khẩn trương mới trực tiếp nhảy qua cửa để cho nhà mẹ cô dâu thấy được sức khỏe thể trạng của anh ấy."

"Tới đây, chúng ta cùng chào đón anh ấy."

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Quý Trường Tranh xấu hổ mỉm cười: "Cảm ơn mọi người."

Nghe âm thanh này, người lớn và trẻ em trong sân reo hò: "Chú rể sĩ quan tới, chú rể sĩ quan tới!"

"Chú rể sĩ quan tới đón cô dâu."

"Trước khi chú rể sĩ quan đón cô dâu phải đưa kẹo đã"

"Nếu không đưa kẹo thì không nhường đường."

Âm thanh ồn ào lập tức che giấu xấu hổ.

Điều này giúp ba người Quý Trường Tranh khẽ thở phào, Quý Trường Tranh từ trong túi to lấy ra một nắm kẹo.

Việc này không khó, lập tức hoàn thành, phát kẹo cho trẻ con vây xung quanh.

Lập tức mở ra một con đường.

Thấy phản ứng nhanh nhẹn này của Quý Trường Tranh thì sĩ quan hậu cần thấy lạ: "Không phải cậu rất thông minh sao? Sao khi nãy lại làm ra hành động kỳ lạ như thế?"

Cái này...

Quý Trường Tranh vừa phát kẹo vừa không quên mỉm cười với mọi người, quay đầu trả lời sĩ quan hậu cần: "Kết hôn phải số chẵn, tôi bước một chân lên sợ sẽ không may mắn nên mới nhảy."

"Nhảy vào là số chẵn." Này là nhấn mạnh may mắn, không ảnh hưởng tới hạnh phúc hôn nhân nên nhảy thì nhảy. Có dọa người khác cũng không sao, chỉ cần hôn nhân suôn sẻ là được rồi.

Sĩ quan hậu cần: "..."

Chu tham mưu: "..."

Không thể ngờ lại là câu trả lời thế này.

Thật sự là buồn cười!

Sĩ quan hậu cần nhìn Quý Trường Tranh vui vẻ phát kẹo, không nhịn được quay đầu nói với Chu tham mưu: "Thôi bỏ đi, lần đầu chàng trai kết hôn nên chúng ta có thể châm chước."

Sắc mặt Chu tham mưu thâm trầm gật đầu nói: "Từ giờ trở đi tôi không nhận đi đón dâu nữa."

Ai mời cũng không đi, làm sao có thể như người này được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sĩ quan hậu cần: "Có ai nói không phải chứ."

Tuy nói không phải là lần đầu đón dâu nhưng là lần đấu đi đón dâu mà chú rể sĩ quan dọa người thế này.

Ôi, thật sự là mắt bị mù.

Quý Trường Thanh phát kẹo nhanh chóng xong, sĩ quan hậu cần nhìn thấy nghĩ mới bao lâu chứ? Anh ấy nói chuyện cùng Chu tham mưu so lại vượt quá mức rồi?

Này làm sao?

Sĩ quan hậu cần vội túm lấy Quý Trường Thanh, đè thấp giọng nói: "Cậu phát hết kẹo rồi, phía trước còn ba cửa nữa phải làm sao đây?"

Lấy vợ là như thế, hết cửa này tới cửa khác, qua một cửa là tiến gần tới cô dâu.

Đi qua cả ba cửa là có thể lấy được cô dâu.

Cũng có thể nói, nhà mẹ đẻ càng ngăn cản thì có nghĩa chú rể càng phải vất vả mới lấy được vợ, sẽ biết trân trọng những gì vất vả mới có được.

Thế nên mọi người càng ra sức chặn sau cửa.

Quý Trường Thanh nghe, tay cầm kẹo dừng lại: "Tôi còn có phiếu đổi, không sao."

"Phiếu sao?"

Sĩ quan hậu cần ngạc nhiên: "Phiếu ở đâu?"

Quý Trường Tranh mở túi to ra, đưa cho anh ấy nhìn.

Sĩ quan hậu cần: "???"

Nhìn thấy sấp tiền dày, sĩ quan hậu cần muốn nổ tung: "Cậu đổi bao nhiêu phiếu?"

Quý Trường Tranh: "Một nghìn tờ."

Anh đắc ý nhướn mày: "Đủ chưa?"

Sĩ quan hậu cần: "..."

Không nhưng vẫn còn có người kết hôn như thế này sao?

Loading...