Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 465
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:07:18
Lượt xem: 51
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, còn đích thân bước ra khỏi buồng lái, để mở cửa cho hai mẹ con cô lên chỗ ngồi.
Rồi anh quay người quay lại ghế lái.
Lúc này, Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần cũng ngơ ngác: "Khoan đã, Quý Trường Tranh cậu trở thành tay sai từ lúc nào vậy?"
Quý Trường Tranh ngồi thẳng người, tay cầm vô lăng nghe nói vậy thì liếc mắt nhìn anh ấy: "Tôi mở cửa xe cho vợ của mình, mà gọi là tay sai à?"
"Đó gọi là tình yêu."
Sĩ quan hậu cần: "..."
Chu tham mưu: "..."
Bọn họ đã phát hiện ra, sau khi Quý Trường Tranh có vợ, thì hoàn toàn thay đổi rồi.
Còn về thay đổi thế nào?
Đó chính là lúc nào mở miệng ra cũng nói hai chữ vợ tôi vợ tôi, thậm chí ước gì có thể khắc ở trong tim.
Thẩm Mỹ Vân thực sự không nghe lọt tai được nữa rồi, cô ho nhẹ một tiếng, thúc giục: "Trường Tranh, anh mau lái xe đi, tôi tới đội sản xuất rồi, còn phải đi một chuyến tới điểm thanh niên trí thức nữa."
Nghe thấy những lời này, tay của Quý Trường Tranh khựng lại, anh cũng không quay đầu lại ừ một tiếng.
"Không thành vấn đề."
Hai mươi phút sau, đã tới đại đội tiền tiến, Thẩm Mỹ Vân định tới điểm thanh niên trí thức để mời những người thanh niên trí thức tới uống rượu mừng, nên cô đã bước xuống xe.
Cô còn hỏi Miên Miên: "Có đi cùng với mẹ không?"
Miên Miên dạ một tiếng: "Con sẽ đi với mẹ."
Vậy mà lại không đi cùng với Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân cũng không từ chối, quay đầu nhìn Quý Trường Tranh: "Vậy anh dẫn Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần về nhà trước đi."
Có người ngoài đi theo, ngược lại cũng ngại để người ta chờ.
Qúy Trường Tranh ừ một tiếng: "Vậy anh đưa họ về nhà trước, rồi đón em ở dưới núi."
Thẩm Mỹ Vân định nói là không cần, nhưng nhìn đôi mắt hí kiên trì của Quý Trường Tranh, thì cô đã bại trận đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-465.html.]
Đợi tới khi Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên đi vào điểm thanh niên trí thức.
Sĩ quan hậu cần cảm thấy bức bối, lập tức hỏi: "Quý Trường Tranh, không phải cậu thích nhất dính lấy vợ của cậu sao? Sao lần này không đi cùng với cô ấy?"
Quý Trường Tranh nghe thấy vấn đề này, anh lấy điếu thuốc từ trong bọc ra, quẹt diêm, đưa lửa lên, châm lửa, hít một hơi thật sâu.
Ngay sau đó anh mới nói: "Không muốn đi không được hả?"
Chuyện này.
Sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu nhìn nhau, cảm thấy tính cách của Quý Trường Tranh này thay đổi xoành xoạch.
Có điều, cũng chỉ là trong chốc lát, Quý Trường Tranh đã hút hai hơi, rồi giẫm lên dập lửa, mặt cười nói: "Không phải do tôi muốn ở chung với hai người sao?"
"Để tránh hai người lại cô đơn."
Sĩ quan hậu cần: "Nhổ vào."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu tham mưu: "Tôi nhổ."
Tin anh mới lạ.
Bên đó, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên và Quý Trường Tranh, sau khi bọn họ đường ai nấy đi, thì đi thẳng tới chỗ thanh niên trí thức.
Giờ này rồi cũng không phải là sớm, hơn năm giờ chiều rồi, ở nơi như dưới quê này, đa số đều nghỉ ngơi rồi.
Điểm thanh niên trí thức cũng không ngoại lệ, đang bận rộn việc nấu cơm tối.
"Mỹ Vân, cô tới rồi."
Diêu Chí Anh đang bóc ớt khô, tiếng bóc này thì không có gì, nhưng chỉ cần hít một hơi ớt thôi, vậy thì thật sự thảm rồi, nước mắt nước mũi đều sẽ chảy theo.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Tối nay em nấu món gì vậy? Sao lại bóc nhiều ớt như vậy."
"Mấy ngày nay cứ đi theo làm việc mệt qúa, cảm thấy ăn không ngon miệng, tối nay em muốn nấu bánh canh chua cay ăn."
Số ớt khô này là xin ở nhà bà cụ Hồ, đối phương lấy từ trên cửa sổ một xiên lớn rồi đưa cho cô ấy.
Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Cuộc sống rất được."
Diêu Chí Anh cũng mừng rỡ: "Hôm qua không phải thanh toán điểm công sao? Tháng trước em kiếm được hơn hai trăm mười điểm công, không thấp hơn mấy người lao động nặng đâu."
"Sau này em sẽ dựa vào đôi tay của mình, cũng có thể nuôi sống em trai."