Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:07:10
Lượt xem: 39
Thẩm Mỹ Vân thấy cũng đúng, nhưng mà cô kiềm chế không nói gì, nói thật thì, cô có sở thích kỳ lạ, thích nhìn biểu cảm nói chuyện như vậy của Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh vẫn chưa phát giác ra, anh càng xuống giọng nói: "Tôi chỉ muốn tới tiệm chụp ảnh chụp một tấm thôi mà, Mỹ Vân, đi đi mà."
Anh luôn cảm thấy tới tiệm chụp ảnh chụp sẽ có hình thức hơn.
Với lại, chụp ở tiệm còn được chọn phông nền nữa.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân không thể từ chối được nữa, ai có thể từ chối được một Đại Kim Mao làm nũng được chứ, Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ.
"Thôi được rồi, nghe theo anh."
Nghe được câu nói này, Quý Trường Tranh liền vui mừng hớn hở, trực tiếp vác Miên Miên lên vai.
"Đi thôi đi thôi, ba dẫn con đi chụp ảnh gia đình."
Lúc này, Miên Miên cũng rất kích động: "Chụp ảnh gia đình, mẹ ơi, con chưa từng được chụp."
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, từ từ khựng lại, nhìn dáng vẻ nhảy nhót của hai người một lớn một nhỏ này.
Cô thầm nghĩ, tới tiệm chụp ảnh thì tới tiệm chụp ảnh, dù sao cũng không tốn bao nhiêu.
Cô lập tức gật đầu, cười hi hi nói: "Bây giờ sẽ dẫn con đi chụp nè."
Quý Trường Tranh vác Miên Miên ngồi trên vai, kéo theo Thẩm Mỹ Vân, cả nhà cùng đi tìm tiệm chụp ảnh, chẳng trách sao khó kiếm, cả khu vực thành phố Mạc Hà chỉ có một hai tiệm.
Với lại, có vẻ làm ăn không được tốt lắm.
Họ vừa tới, ông chủ của tiệm chụp ảnh đó lập tức sáng mắt: "Đồng chí, chụp ảnh à?"
Tiếp theo, ánh mắt hướng lên người Miên Miên: "Đây là muốn chụp ảnh gia đình phải không?"
Thẩm Mỹ Vân không nói gì, ngược lại Quý Trường Tranh ừ một tiếng, anh rất thích đối phương gọi họ là người một nhà.
Tới mức khí chất trên người cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Chúng tôi sẽ chụp ảnh cưới trước, rồi mới chụp một tấm ảnh cả gia đình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-460.html.]
Ông chủ nghe vậy, đương nhiên không thể không đồng ý được.
"Được thôi, các anh tìm tới tôi chắc chắn là tìm đúng người rồi, tiệm chụp ảnh của chúng tôi có kỹ thuật tốt nhất ở thành phố Mạc Hà này, hơn nữa máy ảnh cũng là loại mới nhất."
Vừa nói dứt lời, Miên Miên bên cạnh tò mò hỏi: "Là của hiệu Hải Âu sao?"
Ông chủ đó không ngờ được, một đứa bé như Miên Miên lại biết được máy ảnh hiệu Hải Âu là tốt nhất.
Ông ấy lập tức gật đầu: "Đúng vậy, cô bé nhỏ này cũng hiểu biết rộng thật đó."
Miên Miên đưa cái máy ảnh đeo ở trên cổ lên: "Cháu cũng có."
Ông chủ còn tưởng Miên Miên nói giỡn, cũng không nhìn kỹ, tới lúc ông ấy quay đầu lại nhìn, vô cùng ngạc nhiên: "Ồ, đây đúng là máy ảnh mẫu mới nhất hiệu Hải Âu?"
"Đồng chí à, nếu các anh đã có máy ảnh rồi, sao còn đến tìm tôi chụp ảnh nữa vậy?"
Đây không phải cởi quần thả rắm, làm chuyện thừa thãi sao?
Thẩm Mỹ Vân cũng thấy lạ, nhưng không ngăn được ý muốn của Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh: "Ảnh cưới phải cần người khác chụp, mới có cảm giác."
Làm gì có chuyện bản thân tự chụp ảnh cưới cho mình, cứ cảm thấy là lạ.
Anh vừa nói xong, ông chủ tiệm chụp ảnh đó mới đồng tình gật đầu: "Anh nói đúng lắm, đúng là ảnh cưới cần có người khác chụp cho các anh, mới đúng chứ."
Vừa nói, vừa viết hoá đơn, vừa không nhịn được nghe ngóng: "Cái máy ảnh này của các anh mua bao nhiêu tiền vậy?"
Miên Miên: "Một trăm tám."
"Đúng là không phải rẻ." Ông chủ tiệm chụp ảnh gật đầu: "Máy của tôi được sản xuất vào năm ngoái, lúc đó cũng tốn tiền trăm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ấy còn cho rằng máy của mình là mẫu mới nhất, không ngờ có người còn dùng mẫu mới hơn cả ông ấy.
Miên Miên: "Vậy của chú rẻ tiền hơn một chút."
Ông chủ tiệm chụp ảnh: "..."
Tay đang lau máy ảnh đột nhiên dừng lại: "Hay là như vậy, tôi lấy máy ảnh của các anh, chụp cho các anh mấy tấm? Các anh chỉ cần đưa tôi nửa giá thôi thấy sao hả?"
Ông ấy cũng coi như là người có đam mê đối với máy ảnh, sở thích này quá tốn kém rồi, cho dù là buôn bán về mặt hàng này, cũng không chịu nổi việc mỗi năm thay mới máy ảnh một lần được.