Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 453
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:06:56
Lượt xem: 27
"Cậu có thể nói với mẹ của cậu, hằng ngày có thể bớt chút công việc được không?"
Xuân Thảo lắc đầu, giọng có hơi chậm rãi nói: "Không được đâu, nói vậy sẽ bị đánh đòn"
"Hả?"
Miên Miên chau đôi mày nhỏ lại: "Mẹ cậu xấu quá đi."
Không làm việc sẽ bị đánh, làm gì có người mẹ như vậy chứ.
Xuân Thảo không nói gì: "Mẹ của tụi mình đều như vậy hết." Chỉ có mẹ của Miên Miên là khác thôi.
Thấy Miên Miên tỏ vẻ không tin.
Đứa bé ở bên cạnh cũng gật đầu theo, đặc biệt là những bé gái gật đầu càng nhiều.
"Mẹ của mình cũng vậy, mình không đi nhặt củi, mẹ mình sẽ chửi mình ăn uổng cơm."
"Mình cũng vậy, nếu mình không nhóm lửa, mẹ mình sẽ lấy cây củi đánh mình."
Miên Miên nhìn một đám con nít líu ríu nói về mẹ của tụi nó.
Mẹ của tụi nó, và mẹ của cô bé không giống nhau.
Đây là những chuyện mà Miên Miên chưa từng gặp.
Nhìn thấy cô bé không lên tiếng, A Hổ ở bên cạnh vỗ vào vai của cô bé: "Miên Miên, cậu cũng đừng để tụi nó doạ sợ."
"Mẹ của mình cũng vậy, nếu như mình lười nhác, mẹ mình cũng sẽ đánh mình."
"Nhưng mà, không ảnh hưởng chút nào, mỗi lần mẹ mình đều để rau cải trong chén lại cho mình."
"Đúng đó đúng đó, tuy là mẹ mình đánh mình nhưng vẫn âm thầm để trứng gà lại cho mình."
"Mẹ mình cũng vậy, bà ấy còn không nỡ ăn thịt ba chỉ, nhưng lại nhét vào miệng của mình, nói mình không được nói với ai hết."
Tuy mẹ của tụi nó có hơi dữ dằn, hở xí là đánh người, nhưng trừ những lúc đó ra, dường như cũng vẫn rất được mà.
Chỉ là, mẹ của tụi nó không được dịu dàng như mẹ của Miên Miên mà thôi.
Nghe thấy những lời này, Miên Miên không nhịn được bật cười: "Vậy thì mẹ của các cậu cũng rất tốt mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-453.html.]
Cô bé thật sự vui mừng thay cho đám bạn.
Chỉ là, nụ cười này vừa cười được một nửa, thì nghe thấy Xuân Thảo nói.
"Mẹ của mình sẽ không như vậy, bà ấy chưa bao giờ để dành trứng gà lại cho mình, cũng sẽ không để dành rau cải lại cho mình, bà ấy chỉ bắt mình làm việc."
Lần này, cả đám bạn đều trở nên yên lặng.
Tụi nó nhìn Xuân Thảo, không biết là ai mở miệng nói một câu.
"Xuân Thảo thật tội nghiệp, đã có ba kế rồi, lại có cả mẹ kế nữa."
"Mẹ của cậu ấy thật xấu xa."
Những đứa trẻ cũng có phạm vi của chính mình, lúc tụi nó chơi cùng với nhau, cũng sẽ nhắc tới ba mẹ của mình, nếu ba mẹ của tụi nó mà tốt, tụi nó sẽ rất đắc ý.
Ngay cả với những đứa bạn này, cũng đều sẽ ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, thậm chí là có cãi nhau cũng sẽ không sợ.
Bởi vì tụi nó biết ba mẹ của tụi nó sẽ chống lưng cho tụi nó.
Nhưng Xuân Thảo thì không giống như vậy, cô bé không dám cãi nhau ở bên ngoài, chỉ có người khác bắt nạt cô bé.
Bởi vì, ba của cô bé mất rồi, mẹ của cô bé sẽ không chống lưng cho cô bé.
Sau khi Miên Miên nghe xong, từ từ thở dài, mò vào trong bọc, mò rất lâu, cuối cùng cũng mò được một viên kẹo cuối cùng.
Là một viên kẹo sữa con thỏ trắng lớn.
Cô bé suy nghĩ một lát, rồi đưa viên kẹo sữa thỏ trắng lớn cuối cùng, đặt vào trong lòng bàn tay của Xuân Thảo: "Nếu như thấy quá khổ thì hãy ăn một viên kẹo đi?"
Đây là cách mà trước đây mẹ của cô bé đã an ủi cô bé, sau khi ăn viên kẹo, sẽ cảm thấy ngọt ngào, sẽ không còn cảm thấy khổ nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xuân Thảo nhìn viên kẹo sữa con thỏ trắng lớn đó, mở to đôi mắt, còn tỏ vẻ không dám tin: "Là cho mình hay sao?"
Đã lâu lắm rồi cô bé chưa được ăn kẹo rồi.
Cũng chưa bao giờ được ăn kẹo sữa con thỏ trắng lớn này, nhưng em trai của cô bé thì có.
Miên Miên gật đầu: "Đương nhiên là cho cậu rồi."
Nói xong, cô bé gật đầu và ghé vào lỗ tai của Xuân Thảo: "Cậu đừng thật thà như vậy, hãy học cách lười nhác một chút biết không hả?"