Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:04:16
Lượt xem: 41
Quý Trường Chính lái xe thẳng từ bên trong thành phố đến phòng tiếp khách.
Lúc trở về, Tham mưu trưởng Chu đang nhàn nhã nằm trên giường gõ nhẹ vào chân một cái, đang rất vui vẻ uống trà và nghe đài phát thanh.
Nghe thấy tiếng động. Tham mưu trưởng Chu quay lại nói: "Trường Tranh, cậu đã về rồi à?"
Quý Trường Tranh ừ một cái: "Tôi sẽ không chuyển mất thứ kia lên đây, cứ để tất cả mọi thứ trên xe thôi. Sáng mai chúng ta sẽ trực tiếp đến nhà Mỹ Vân"
Anh vội vàng đi tắm sau một ngày dài mệt mỏi bên ngoài.
Lúc anh bước ra, Tham mưu trưởng Chu đã sắp ngủ rồi.
Quý Trường Tranh trằn trọc trằn trọc không ngủ được, hồi hộp -
Một đêm đó, anh trằn trọc mãi đến khuya nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ được.
*
Nhà họ Trần, Đại đội Tiến Lên.
Trần Thu Hà cũng không ngủ được. Vào ban đêm, bà ấy cầm chăn gối trong tay từ phòng riêng của mình đi đến phòng của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân đang kể chuyện cổ tích cho Miên Miên thì cô nghe thấy tiếng động, khẽ nhìn sang: "Mẹ."
Trần Thu Hà nhìn thấy bộ dáng con gái mình như vậy, không khỏi nói: "Con giỏi thật đấy, không thấy sốt ruột sao?"
Ngày mai, đàng trai sẽ đến cửa xin cưới dâu.
Cô còn tính toán xem những thứ cô chưa chuẩn bị ở nhà.
Kết quả là Mỹ Vân còn ngồi đây kể chuyện cho Miên Miên nghe.
Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói: "Con lo lắng cũng vô ích, bất kể có sốt ruột hay không, ngày mai cũng sẽ tới."
Miên Miên nói theo: "Đúng vậy, ngày mai con sẽ được gặp ba ba cảnh binh."
Thật là vui quá.
Hôm nay cô bé không gặp được anh, nếu cô bé biết thì hôm nay cô bé đã không đến nhà anh A Hổ chơi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-433.html.]
Bỏ lỡ cơ hội gặp mặt.
Nhìn thấy hai mẹ con vô tâm vô tư, Trần Thu Hạc cũng mất bình tĩnh: "Mẽ đã chuẩn bị sẵn thuốc lá, rượu cưới, hạt dưa và kẹo lạc ở nhà, cái này để ngày mai tiếp khách."
"Con nhìn thử xem còn muốn mua thêm thứ gì nữa không? Ngày mai, mẹ sẽ đi sớm sớm đến hợp tác xã cung ứng mua cho."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Dạ đủ rồi."
Thấy mẹ cô lo lắng, cô an ủi: "Mẹ, mẹ hãy thư giãn đi, Quý Trường Tranh là một người không tệ, ngày mai dù cho mẹ không chuẩn bị gì thì anh ấy cũng sẽ không có ý kiến gì hết."
Miên Miên lặp lại: "Đúng đó, đúng đó, bà ngoại, ba ba cảnh binh của con rất tốt."
Cô bé diễn tả cực kì đáng yêu, giống như bánh bao nếp, lời nói và giọng điệu an ủi của cô bé cũng giống như Thẩm Mỹ Vân.
Điều này cũng khiến Trần Thu Hà không khỏi nhéo mặt Miên Miên, hỏi: "Nếu ngày mai, ba ba cảnh binh của con dạm ngõ xin cưới thành công, mẹ con sẽ kết hôn với ba ba cảnh binh trong tương lai. Miên Miên, con có sợ không?"
Đây là những gì Trần Thu Hà là lo lắng nhất.
Sợ đứa nhỏ không thể chấp nhận được.
Miên Miên lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác, mím môi: "Bà ngoại, tại sao con phải sợ?"
"Mẹ gả cho ba ba cảnh binh, sau này ba ba cảnh binh cũng sẽ bảo vệ con giống như mẹ con, như vậy thì sẽ có thêm một người bảo vệ Miên Miên."
"Mẹ không cần phải vất vả nữa."
Nói xong, Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút: "Miên Miên, ai nói với con những điều này?"
Cô chưa bao giờ thể hiện bất kỳ cảm xúc mệt mỏi, cực nhọc nào của mình trước mặt con gái.
Miên Miên nằm trên đùi Thẩm Mỹ Vân, cô bé ngước lên với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt to đen trong suốt: "Mẹ, con biết tất cả. Miên Miên biết tất cả."
"Kẻ xấu đến muốn cướp Miên Miên. Mẹ không thể tự mình bảo vệ Miên Miên, vì vậy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn với ba ba cảnh binh."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay khi cô bé nói xong, Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà đồng thời nhìn sang.
Đây là những thứ mà họ chưa bao giờ nói trước mặt Miên Miên.
Miên Miên trên mặt có chút ưu sầu như người lớn: "Kẻ xấu quá mạnh, con biết, mẹ đánh không lại bọn chúng, nhưng với ba ba cảnh binh thì khác. Ba ba cảnh binh không chỉ có thể bảo vệ Miên Miên, mà còn bảo vệ mẹ nữa."