Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-10-23 12:19:10
Lượt xem: 61
Dọc đường toàn là người chen chúc, Miên Miên không hề kêu một tiếng.
Cô để Miên Miên ở đây, cũng chỉ là muốn Miên Miên có thể nghỉ ngơi một lúc.
Nào ngờ, sau khi Thẩm Mỹ Vân hỏi như vậy, Miên Miên nhẹ nhàng lắc đầu: "Không mệt ạ, ở cùng mẹ mà."
Ở cùng mẹ sao có thể mệt được.
Chỉ cần ở cùng với mẹ, làm gì cũng không mệt.
Hai câu nói không liên quan đến nhau, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại hiểu, cô không nhịn được ôm Miên Miên, dùng sức hôn lên trán bé.
"Không sợ mệt thì mẹ dẫn con đi."
Làn da của Miên Miên như thạch vậy, mềm mại mịn màng, một cái hôn này, Thẩm Mỹ Vân chỉ thấy như mình hôn một viên thạch nhỏ?
Thơm mềm mịn màng.
Hôn xong, cô lại không nhịn được áp mặt vào.
Lần này, làm Miên Miên cười khanh khách, bé rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, như hai viên nho đen, mềm mại như nước.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà ở bên cạnh nhìn thấy, không khỏi nhìn nhau.
Lần nữa họ cảm thấy may mắn vì đã đồng ý cho con gái nhận Miên Miên về nhà.
Vào một lúc nào đó, chỉ cần con gái họ vui vẻ, thì người làm ba mẹ như họ thế nào cũng được.
Đùa giỡn như vậy, kết quả là cuối cùng Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà, mỗi người dắt một đứa trẻ đến cửa sổ căng tin.
Cửa sổ căng tin trên tàu hỏa có quy định, một người chỉ được mua một suất cơm, không được mua nhiều hơn.
Dù gì ở thời buổi này cái gì cũng được cung cấp giới hạn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù là trên tàu hỏa cũng không ngoại lệ.
Một suất cơm gạo lứt cộng một món mặn, một món chay, là năm hào, còn phải có nửa cân tem phiếu lương thực.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thức ăn, gọi một đĩa thịt kho tàu khoai tây, một đĩa bắp cải chua cay.
Trần Thu Hà thì gọi thịt ba chỉ xào hành lá, và một đĩa đậu phụ ma bà. lá, một suất đậu phụ ma bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-145.html.]
Sau khi trả một đồng tiền cùng một cân phiếu lương thực, Thẩm Mỹ Vân trao đổi ánh mắt với người đầu bếp đang múc thức ăn.
"Đây là ba mẹ tôi, mong anh giúp đỡ chăm sóc họ trong hai ngày này."
Cán sự Lý cũng đã dặn dò đầu bếp nên ông ta gật đầu đồng ý.
Sau khi múc xong thức ăn, cô quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Thẩm Hoài Sơn đang băng bó cho bàn tay của mình, rõ ràng là vết thương trên tay anh đã rỉ m.á.u sau khi dùng sức, thấm ra băng gạc.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân vừa đến đã thấy thì vô thức nhíu mày: "Ba?"
Thẩm Hoài Sơn không ngờ Thẩm Mỹ Vân và những người khác lại múc thức ăn về nhanh như vậy.
Vì thế, ông ấy định giấu bàn tay của mình đi, nhưng không kịp.
Ông ấy mới giải thích: "Không có gì, chỉ là dùng sức mở ra nên bị bung ra thôi."
Thẩm Mỹ Vân đặt thức ăn đã múc vào chiếc bàn nhỏ, do dự một chút rồi kéo tay Miên Miên đặt vào trong chiếc ba lô nhỏ.
Một lúc sau, cô lấy một lọ thuốc Vân Nam Bạch Dược từ trong hành lý ra.
"Ba, ba đưa tay ra đây."
Thấy vậy, Thẩm Hoài Sơn vô thức định từ chối, ở nhà họ đã bàn bạc với nhau là tuyệt đối không để con gái mang bất kỳ thứ gì ra ngoài.
Bởi vì rủi ro ở bên ngoài quá lớn, họ không thể mạo hiểm như vậy được.
Thấy Thẩm Hoài Sơn không chịu, Thẩm Mỹ Vân biết lý do rồi, cô mím môi khẽ nói: "Con đã lấy ra rồi."
Thẩm Hoài Sơn biết không thể lay chuyển được con gái, ông ấy mới đưa tay ra, khẽ nói: "Không phải đã nói rồi sao? Ở bên ngoài không được đụng vào."
Không đụng vào cái gì?
Không đụng vào những thứ trong không gian.
Biết thì biết, nhưng thấy cha mình như vậy, Thẩm Mỹ Vân sao có thể chịu đựng được?
"Con sẽ cẩn thận."
Cô khẽ nói, một bên nói, một bên thay thuốc và băng bó cho Thẩm Hoài Sơn, không thể không nói, hiệu quả của thuốc Vân Nam Bạch Dược rất tốt.
Đặc biệt là đối với loại vết thương này, bôi lên rất thoải mái, Thẩm Hoài Sơn muốn xem kỹ.