Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-09-24 08:00:14
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ đến khi nàng rời nhà họ Lữ để đến Hàm Dương, những gì nàng thấy, những gì nàng , đều đổi những nhận thức đây của nàng. Đặc biệt là khi gặp bệ hạ trong vương cung, sự uy nghiêm áp bức đó, nếu nàng chuẩn tâm lý từ lâu, e là thất thố ngay tại chỗ.
Bây giờ đến với đời , nơi càng thêm thần kỳ: những tòa nhà cao chọc trời, những con kỳ lạ, và vô những thứ thể tưởng tượng nổi. Nếu Hàm Dương đổi nhận thức đây của nàng, thì đời vượt qua sức tưởng tượng của nàng.
"Thời đại luôn luôn tiến bộ. Có lẽ , cũng sẽ giống như các vị bây giờ, ngưỡng mộ những cô gái của tương lai xa hơn. Lúc đó, khi du hành vũ trụ là chuyện thường tình."
"Du hành vũ trụ?"
"Chính là bay khỏi trái đất, du lịch ở các hành tinh khác." Tinh Mộ dừng một chút, "Ví dụ như lên mặt trăng."
Lữ Trĩ tỏ hứng thú: "Các cô thật sự từng lên mặt trăng ? Trên đó thật sự thần tiên ?"
Tinh Mộ quen với sự mê tín của xưa, liền trực tiếp bỏ qua những chuyện thần tiên yêu quái.
"Đã lên , nhưng nước chúng , mà là của một quốc gia khác. đó là con , còn tàu vũ trụ của nước thì lên . Hơn nữa chẳng mấy chốc nữa, chỉ cần dùng một vài công cụ là cũng thể thấy bề mặt mặt trăng. Sân thượng khách sạn ở hình như kính thiên văn, tối nay chúng xem thử." Tinh Mộ nhớ thông tin thấy trong phần giới thiệu khách sạn.
Sau đó, Tinh Mộ dẫn Lữ Trĩ ăn một bữa thịnh soạn, một cửa hàng kẹo, ngắm đủ loại kẹo. Tinh Mộ thích đồ ngọt, nhưng cô thời cổ đại thiếu đường, thời gian càng lùi về , đường càng hiếm. Thời Tần Hán, đường còn là một loại dược phẩm, dùng để chữa bệnh. Tinh Mộ nghĩ đến việc lâu tổ chức rút thăm trúng thưởng, để báo đáp hâm mộ, cô liền bắt đầu chọn mua một lượng lớn kẹo.
"Cây kẹo mút to thế , một cái thể mút lâu."
"Đây là kẹo sữa, lấy ba túi."
"Nhân vật hoạt hình đáng yêu quá, đều bằng đường cả, mua hai bộ."
Tinh Mộ vơ vét một trận, mua một túi lớn đủ các loại kẹo.
"Tất cả những thứ đều bằng đường ?" Lữ Trĩ kinh ngạc, nàng mới chỉ từng thấy mật ong và mạch nha.
" , ?"
"Bá tánh thể tùy ý ăn đường, đúng ?"
"Đường thứ gì hiếm lạ. Loại chúng mua hôm nay xem là loại hảo hạng, nên giá mới rẻ. Nếu về trong nước mua kẹo bình thường, tiền hôm nay bỏ thể mua cả một xe tải."
"Thật quá." Lữ Trĩ với vẻ ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-phat-song-cua-toi-thong-den-trieu-thanh/chuong-159.html.]
"Nhà cô chắc là thiếu đường chứ?" Nhà họ Lữ hẳn là thiếu tiền mới đúng.
Lữ Trĩ lắc đầu: "Muốn ăn tự nhiên là , nhưng cũng thể ăn thường xuyên. Mật ong dễ , mạch nha vị đắng, giá cả cũng hề rẻ."
Lúc nhỏ, nàng cũng chỉ khi bệnh mới ăn vài viên.
"Vậy mời cô ăn kẹo. Người xưa thật dễ dàng gì, còn là giai đoạn đầu của xã hội phong kiến, sức sản xuất thấp kém, cái gì cũng thiếu thốn. Thảm quá." Tinh Mộ "mua" cho Lữ Trĩ ít kẹo.
"Tinh Mộ, phương pháp phân ủ cô đưa cho bắt đầu thử nghiệm, xưởng giấy cũng bắt đầu xây dựng . Cô kiến nghị gì ?" Lữ Trĩ bóc một viên kẹo bỏ miệng. Vị ngọt, vị sữa, còn cả một hương vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập khoang miệng.
Tinh Mộ nghiêng đầu suy nghĩ: "Công nhân cho xưởng giấy của cô tuyển xong ?"
Lữ Trĩ lắc đầu: "Bệ hạ giao quyền phụ trách việc cho . Ở Hàm Dương cũng quen ai, hiện tại vẫn tuyển ."
Đối với việc bệ hạ giao quyền, trong lòng Lữ Trĩ cảm kích căng thẳng. Nàng , phần lớn nguyên nhân là vì nàng. Bất kể trong lịch sử nàng lợi hại đến , lúc nàng cũng chỉ là một thiếu nữ xuất giá, gia thế bình thường, tầm hạn hẹp. Bệ hạ để nàng phụ trách, nguyên nhân quan trọng nhất là vì nàng Tinh Mộ lựa chọn, phía Tinh Mộ ủng hộ, mà bệ hạ việc cần nhờ Tinh Mộ. Thêm nữa đây cũng là một bài khảo nghiệm. Nữ tử quan khó hơn nam tử nhiều. Bệ hạ nguyện ý đẩy một tay, nhưng những việc khác dựa chính các nàng. Chỉ khi lập đủ công trạng, mới thể xem như thật sự bước ngoài.
Nếu nàng tiên phong, chắc chắn sẽ những kẻ phản đối nhắm . Nàng nhanh chóng trưởng thành, chỉ bản vững gót chân, mà còn che chở cho những nữ tử việc. Nghĩ đến đây, Lữ Trĩ cũng cảm thấy áp lực lớn.
Tinh Mộ cũng từng lăn lộn chốn công sở, tự nhiên áp lực của Lữ Trĩ bây giờ lớn đến mức nào: "Vậy để tiến cử cho cô một vài ."
Thư Sách
"Người nào?" Lữ Trĩ thấy Tinh Mộ một cách trang trọng, cũng tò mò hẳn lên.
"Những lính Tần già, những từng chiến trường, vì tuổi tác và thương tật mà giải ngũ."
"A?" Lữ Trĩ mờ mịt.
"Nước Tần chinh chiến bên ngoài bao nhiêu năm, binh lính thương tật giải ngũ chắc chắn ít. Họ mang thương tật, cuộc sống chắc chắn sẽ dễ dàng. Nước Tần tuy trợ cấp, nhưng chút tiền đó khẳng định đủ cho họ sinh hoạt. Quan trọng hơn là, họ một lòng trung thành với Đại Tần. Trước họ vì Đại Tần mà đổ máu, bây giờ thể để họ rơi lệ . Điều đối với cô và đối với xưởng giấy đều là chuyện ."
Lữ Trĩ thông minh, lập tức nghĩ thông suốt những lợi ích khi . Nàng nước Tần, tuy bây giờ Đại Tần thống nhất Lục quốc, nhưng lòng trung thành của những bên ngoài đối với Đại Tần cao, nhiều vẫn tự gọi theo quốc tịch cũ. Hiện tại cũng chỉ là thống nhất về mặt lãnh thổ mà thôi.
Nếu nàng quan ở Hàm Dương, biện pháp nào hiệu quả hơn việc thu phục những lính Tần già . Cho họ một công việc để kiếm sống, đây tuyệt đối là một biện pháp thu phục lòng hữu hiệu. Dù đại đa cũng chỉ thấy chút lợi ích mắt mà thôi.
Nếu thành công, nàng cũng coi như vững gót chân ở Hàm Dương, phận nữ nhi lẽ cũng sẽ còn là gông cùm xiềng xích của nàng nữa.
"Cảm ơn cô, Tinh Mộ. Cô thật sự giúp giải quyết vài vấn đề nan giải." Tầm quan trọng của giấy nàng hiểu rõ. Có những lính Tần trung thành bảo vệ, tính an tăng lên đáng kể. Đây là một vấn đề khó khăn nhỏ giải quyết.
"Chuyện nhỏ thôi mà." Tinh Mộ cảm thấy gì to tát, nhưng Lữ Trĩ vô cùng khâm phục cô. Và những khác cuộc đối thoại của họ cũng đều cảm thấy đây là một biện pháp vô cùng .