Thích Bạch Thương ngước mắt lên, nén nước mắt cất tiếng:
“Tống gia và An gia mưu phản, thông đồng với ngoại bang, mua quan bán tước, đủ chuyện thương thiên hại lý — gieo gió thì gặt bão!"
"Chàng sai ở ?"
" vì chịu khoanh tay chờ c.h.ế.t?"
"Hay sai vì từng thông đồng bậy?”
Tạ Thanh Yến khàn giọng: “… mẫu nàng…”
“Mẫu cũng như , thích lửa. Chỉ là khi đó còn nhỏ, cũng rõ nguyên nhân. Cho đến đêm Tượng Nô c.h.ế.t, mới bừng tỉnh. Mẫu đến c.h.ế.t vẫn hối hận vì khác lợi dụng, liên lụy Tiên Hoàng hậu.”
Thích Bạch Thương dùng sức nắm lấy tay Tạ Thanh Yến, đặt lên n.g.ự.c nàng, thẳng thắn sâu đáy mắt : “Nếu mẫu trời linh, nhất định bà cũng sẽ trách . Mười sáu năm , cũng chỉ là một hài đồng vô tội, nhà tan cửa nát, chịu hết gian truân, cuốn âm mưu tranh đấu của kẻ khác, nếm đủ nhân gian khó khăn, là quá nhiều bất hạnh. Chàng chịu hết bi thương và bất công, thể là của ? Bà thể đành lòng trách ?”
Nàng thẳng mắt , từng chữ như khắc xương tạc tủy:
“Ta hận , Tạ Thanh Yến.”
“Trên đời — ai lý do để hận .”
“Vì , cần gì tự đày đọa chính , ôm chặt hận thù , tự biến thành tù nhân của quá khứ?”
“............”
Ngực Thích Bạch Thương đau đến xé rách, nàng gần như cảm xúc của chính hành cho phát điên.
lúc , Tạ Thanh Yến cúi xuống, hôn lên môi nàng.
Nụ hôn mạnh như đoạt hết thở, nuốt sạch cả tiếng nấc lẫn nước mắt của nàng.
Nó dịu dàng, mà là kịch liệt, điên cuồng như c.h.ế.t đuối nắm một sống duy nhất.
Thích Bạch Thương run rẩy, vòng tay ôm lấy cổ , lệ rơi đầy mặt, đáp nụ hôn :
“Ta … nguyện ý vì bọn họ mà c.h.ế.t.”
“ vẫn hỏi một câu…”
Nàng siết thật chặt, giọng nghẹn như tan vỡ:
“Tạ Lăng… nguyện ý vì mà sống ?”
“Lưu … Ở thế gian với … Sống cho trọn một đời. Được ?”
Nước mắt nóng bỏng của nàng rơi xuống gò má tái nhợt của .
Tạ Thanh Yến mở mắt.
Lông mi dài ướt sũng, đôi mắt đen nàng sâu thẳm như vực — giống như sắp chìm xuống đáy, tuyệt vọng mà tham luyến tia sáng cuối cùng:
“Vậy ... nàng sẽ bầu bạn cùng ?”
“Ta sẽ. Ta sẽ luôn bầu bạn cùng , đến tận cùng thế gian.” Thích Bạch Thương kiên định đáp.
“Được... Vậy đáp ứng nàng.” Tạ Thanh Yến siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, ôm nàng trong lòng như khảm nàng trong da thịt, trong xương tủy: “Yêu Yêu, nàng bỏ dở nửa chừng.”
“Muốn cứu … thì cứu đến cùng.”
Hắn tựa trán vai nàng, giọng thấp trầm, run rẩy, gỡ từng lớp da thịt để phơi linh hồn xí nhất:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/329.html.]
“Dù bao nhiêu dơ bẩn, bao nhiêu điên cuồng, bao nhiêu đáng c.h.ế.t…”
"Có bao nhiêu xí vặn vẹo..."
“Nàng… cũng sợ.”
“Không buông .”
“Sao thể?”
Thích Bạch Thương rưng rưng, bật trong nước mắt.
Nàng đỡ Tạ Thanh Yến đang xuống, đầu gối lên đùi nàng. Nàng mềm nhẹ vuốt ve mái tóc đen rời rạc của : “Thiên hạ đều , Tạ Công là mỹ nam hiếm đời.”
Tạ Thanh Yến khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi khóe mắt nàng.
“Yêu Yêu, hôn . Một cuối cùng.”
“...”
Thích Bạch Thương chậm rãi cúi xuống, hôn lên đôi môi tái nhợt vì mất m.á.u và trọng thương của .
Giọt lệ rơi xuống.
Nàng khẽ nhắm mắt, thì thầm: “Không là cuối cùng, A Lăng. Chúng còn quãng đời còn , thật lâu, thật dài.”
Bóng đêm tàn lụi, bình minh hửng sáng.
Bốn canh giờ khi Tạ Thanh Yến lâm hôn mê, Thích Bạch Thương cuối cùng cũng thấy cửa lao mở . Thích Thế Ẩn và Lão sư ngoài song sắt.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong lao, nữ tử canh giữ bên chiếc sập, mấy ngày gầy gò, tiều tụy, trắng bệch, hốc mắt của Thích Thế Ẩn đỏ lên: “Bạch Thương, ... Tự chuốc khổ gì?”
“...Bạch Thương khổ.”
Thích Bạch Thương dậy, về phía lão giả râu tóc bạc trắng bên cạnh Thích Thế Ẩn, vành mắt nàng đỏ hoe.
“Lão sư...”
Thích Bạch Thương quỳ xuống đất, dập đầu: “Đệ tử bất hiếu, Lão sư mạo hiểm, trở Kinh thành.”
Đường Viễn Chí thở dài, đỡ Thích Bạch Thương dậy: “Là thiếu nợ. Mười sáu năm, cũng nên trả.”
“Kết luận mạch chứng năm đó , lão sư còn lưu giữ ạ?”
Không đợi Thích Bạch Thương hết ý, Đường Viễn Chí lấy từ trong tay áo một bọc vải bó kỹ, giao tay nàng.
Thích Bạch Thương trịnh trọng đón nhận.
Chỉ là Đường Viễn Chí buông tay, ông bình tĩnh Thích Bạch Thương: “Bạch Thương, con thật sự sa lốc xoáy chốn Kinh thành ? Bước chân một khi đặt xuống, dẫu thiện quả, nhưng đời kiếp , e rằng con cũng khó lòng thoát .”
“Thực xin , Lão sư.”
Hốc mắt Thích Bạch Thương đỏ hoe, đầu về phía đang hôn mê sập.
“Dù là chấp mê bất ngộ, con cũng càn bậy một phen. Con ... giữ một ở nhân gian, để trôi dạt đến hoàng tuyền.”
***
Cửa Nam cung thành.
Mặt trời bóng.
Nữ tử trong bộ hôn phục tả tơi, chật vật bước đường dài đông đúc tiếng , dường như mảy may để ý đến những ánh mắt kinh ngạc bàn tán theo .