Phong hoa hoạ cốt - 328

Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:28:18
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thanh Yến đưa tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng che lấy khóe mắt ửng đỏ của nàng:

“Đừng , Yêu Yêu.”

Cổ họng chuyển động khó khăn, nhưng mặt vẫn nở một nụ .

“Nàng  chuyện mà A Vũ kịp với nàng ?

Chuyện xưa của 'mẫu ' cùng A Vũ chân chính.”

Thích Bạch Thương chậm rãi gật đầu.

“A Vũ đồng niên với , chỉ nhỏ hơn nửa tháng, là ấu thiết nhất của ...”

Tạ Thanh Yến siết nhẹ Thích Bạch Thương lòng.

Như chỉ ôm nàng — mà còn như đang níu lấy chút ấm cuối cùng còn sót đời.

“Tên của … là ngoại tổ phụ đặt.”

Hắn khẽ bên tai nàng, giọng mang theo sự dịu dàng hiếm hoi.

“Dực — nghĩa là cái cánh. Người nâng đỡ.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục, từng chữ như cào qua vết thương cũ:

“Cả Bùi gia và Đổng gia… đều hy vọng thể trở thành cánh tay của .

Hắn cũng luôn , khi lớn lên phó tướng của , cạnh sa trường.”

“Vì theo học cưỡi ngựa, theo căng cung tập bắn."

"Chỉ lúc lớp học văn chương theo phu tử… mới rời khỏi .”

Khóe môi Tạ Thanh Yến kéo thành một đường, như .

“Hắn cứ thế… luôn ở bên .”

Giọng run nhẹ, tựa sát nàng hơn.

“Luôn luôn như …"

"…cho đến khi c.h.ế.t trong trận lửa .”

Tạ Thanh Yến đến đây thì nghẹn .

Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, như mỗi thở đều kéo rách một vết thương đang rỉ máu.

Thích Bạch Thương nín thở, dám chen lời.

Trên đỉnh đầu, nọ bật một tiếng khàn đục — như tự giễu, như c.h.ế.t lặng:

“Ngày , lửa cháy, cũng là cưỡi ngựa đến tìm .”

Hắn siết tay đến trắng bệch.

“Nếu kết cục như tuyệt đối dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung."

Giọng run đến tê dại, mỗi chữ như cứa cổ họng:

“Dì hận . Hận hại c.h.ế.t đứa con duy nhất của dì. Hận cả Bùi gia diệt sạch.”

“Dì đau đến điên … nhưng vẫn ôm chạy trốn, cải trang cho thành bé gái để tránh tai mắt quan binh. Mỗi đêm dì đều hỏi —”

Hắn nhắm mắt, khóe miệng run lên vì kìm nén,

“—là ai ... g.i.ế.t con dì ? Lại là ai ... hại c.h.ế.t cả nhà dì …”

Hắn bật , nhưng tiếng đứt gãy như d.a.o cào đá:

“Là , Yêu Yêu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/328.html.]

"Là .”

Âm thanh như một lưỡi d.a.o mảnh, bén đến mức xuyên thẳng óc, khiến Thích Bạch Thương run lên.

Đến khi Tạ Thanh Yến khàn giọng thốt những lời cuối cùng, nàng thể kìm nữa — nước mắt cứ thế tràn đê.

Nàng vội lắc đầu, thì thầm trong nghẹn ngào:

“Không … Không của …”

Tạ Thanh Yến vẫn cúi mặt, ánh mắt chìm trong bóng tối như vực sâu:

“Ngay cả ruột cũng hận . Lúc bà giơ tay g.i.ế.c , chính là lao tới ngăn … dùng mạng của , thế cho mạng của .”

“Năm đó mới bảy tuổi…”

Hắn cúi đầu bàn tay tội đang run lên ngừng của : “Mấy năm nay g.i.ế.t  quá nhiều, ngay cả bản cũng nhớ rõ."

“Có lẽ họ đúng. Có lẽ vốn là một con ác quỷ — là … chính mới là g.i.ế.c c.h.ế.t .”

“Ta sợ c.h.ế.t, sống, bỏ chạy… đẩy nó lửa… mới sống sót từ tràng hỏa hoạn —”

“Không đúng! Không như !”

Thích Bạch Thương thể tiếp, nàng đỡ lấy khuôn mặt tái nhợt, gầy gò của Tạ Thanh Yến, buộc đôi mắt đen kịt thất thần của đối diện với nàng. Trong đáy mắt , nàng thấy rõ khuôn mặt đẫm lệ của .

“Chàng , Tạ Thanh Yến, bất kỳ lầm nào,”

Thích Bạch Thương gục lên xương quai xanh của , đau đớn đến khó thể tự kiềm chế.

“Chàng gánh chịu hết thảy. Đêm nào cũng ác mộng quấn lên, tự trách, tự giày vò đến phát điên… Năm qua năm khác. Nỗi đau , còn đau đớn hơn cái c.h.ế.t nhiều? Nếu như thế, sống mà vô vọng, một lòng cầu c.h.ế.t để giải thoát?!”

“Chàng rốt cuộc… một qua những ngày đó như thế nào…?”

“............”

Đôi đồng tử đang run rẩy của Tạ Thanh Yến rốt cuộc tiêu điểm, khuôn mặt nữ tử trong đáy mắt cũng trở nên rõ ràng.

Giọng khản đặc, lặp : “Ta... ?”

Người đầu tiên.

Nàng là đầu tiên đời với như .

Như kẻ c.h.ế.t đuối vớ chiếc phao duy nhất giữa biển tối, Tạ Thanh Yến kìm mà siết chặt hai tay nàng.

Ngực phập phồng hỗn loạn, run run hỏi:

“Yêu Yêu… nàng… nàng  hận ?”

“Nàng hận …?”

“Mười sáu năm qua… từng dám nghĩ sẽ hận …”

“Nếu … mẫu nàng cũng sẽ Hoàng hậu lợi dụng diệt khẩu…”

“Nếu … nàng một lớn lên …”

“Nếu … mẫu tộc nàng cũng …”

“Mười năm nay, nợ quá nhiều… chuyện đều là do …”

“Không.”

Thích Bạch Thương cắt ngang, mạnh mẽ đến mức nước mắt rơi cũng thèm lau.

Nàng nâng mặt lên, ép thẳng đôi mắt — đôi mắt đỏ hoe nhưng sáng như ngọn lửa xé toang bóng tối trong .

“Ta hận .”

“Tạ Thanh Yến, hận .”

“Bởi vì sai bất cứ điều gì.”

Loading...