Ánh mắt Thích Bạch Thương thoáng động: “Đa tạ.”
Nàng , về phía căn phòng.
Trên sập, Tạ Thanh Yến vẫn hôn mê tỉnh, môi nhợt như tro tàn, nhưng gò má hồng lên vì sốt.
Thích Bạch Thương lặng một lúc, nơi cổ họng nghẹn .
Nàng c.ắ.n môi đến bật máu, cố đè nén nước mắt, khẽ nắm lấy tay — bàn tay từng nắm kiếm, từng nhuốm máu, giờ lạnh ngắt, bất động.
“Tạ Thanh Yến...”
Giọng nàng khàn, mềm như nước
“Lần , sẽ ai bỏ rơi ngươi nữa.”
“Ta… sẽ cùng ngươi .”
Dù con đường phía là vực thẳm, dù đó là đến tận cùng sinh mệnh
***
Tử lao Đại Lý Tự âm u hôi hám, ẩm ướt, lạnh buốt thấu xương.
Mùi ẩm mốc và rỉ sắt hòa lẫn , như một thứ thở mục ruỗng rút sạch ấm của con .
Thích Bạch Thương ở đây mấy ngày, đêm nào cũng chợp mắt. Mỗi khi thấy tiếng ho khan khó kìm nén của Tạ Thanh Yến trong cơn mê, nàng thấy lòng thắt . Nàng túc trực bên cạnh chiếc "sập" lót bằng cỏ khô, nhẹ xoa giữa đôi mày đang nhíu chặt của , cho đến khi thở chậm , mới thể yên tâm.
Chỉ là mang trọng thương còn trải qua hai gian nan lặn lội đường xa. Dù lúc ở Cù Châu đắp t.h.u.ố.c, giờ đây miệng vết thương vẫn dấu hiệu thối rữa. Tuy Thích Bạch Thương luôn cẩn thận chăm sóc , nhưng cảnh nơi quá khắc nghiệt, cái gì cũng thiếu thốn, nàng chỉ thể bất lực thương thế của dần dần chuyển biến .
May mắn, khi đêm xuống nữa, Tạ Thanh Yến cuối cùng cũng tỉnh .
Lúc , ngoài cửa sổ chỉ vầng trăng treo cô độc.
Tạ Thanh Yến mở mắt, khung cửa sổ thấp lè tè của ngục lao, ánh mắt tịch mịch, gợn sóng. Hắn chống tay bên , định dậy.
“Khụ khụ...”
Vết thương động chạm, nhịn ho đến lồng n.g.ự.c run rẩy. ngay giây tiếp theo, thoáng thấy bóng dáng nữ tử cuộn tròn bên cạnh .
Hắn sững .
Thích Bạch Thương tiếng ho liền choàng tỉnh, ngước lên liền đối diện với ánh mắt gắt gao nàng của Tạ Thanh Yến.
Tạ Thanh Yến khẽ khàn giọng, giống như chắc là thật:
“Ta… đang mơ ? Hay là…”
“Ngươi tỉnh ?”
Thích Bạch Thương vội nhào đến, đỡ lấy vai . “Đừng cử động! Vết thương của ngươi nặng hơn !”
Tạ Thanh Yến giữ chặt lấy cổ tay nàng.
Khóe mắt thoáng rung, giọng trở nên gấp và trầm thấp:
“Vì ngươi ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/327.html.]
Thích Bạch Thương sững một chút, nhớ chuyện gì xảy khi ngất :
“Là Thánh Thượng hạ chỉ… trong đó , vì ngươi liên quan tới vụ án năm xưa nên—”
“Ta hỏi chuyện .” Giọng bỗng sắc , gần như vỡ vì lo lắng đè nén.
“Ta hỏi ngươi.”
Hắn siết cổ tay nàng mạnh hơn, đôi mắt chỉ kinh hoảng:
“Án Bùi thị năm xưa vốn liên quan ngươi. Chuyện xảy ở kinh thành cũng cùng ngươi bất kỳ một quan hệ gì.”
“Ai đưa ngươi đến đây?"
"Ai cho ngươi tử lao?"
"Vì ngươi ở nơi ?"
"Vì ở bên ?"
Thích Bạch Thương khẽ chớp mắt.
Rõ ràng nàng , rõ ràng mới là sốt đến mơ hồ, thương tích chồng chất, còn nghĩ đến bản .
cuối cùng, một chút cũng nổi.
“Không ai bức , là tự nguyện đến.”
Thích Bạch Thương rút tay khỏi lòng bàn tay , , đổi thành chủ động nắm lấy. Thanh âm của nàng thật nhỏ, thật nhẹ, vẻ để tâm : “Tạ Thanh Yến, ngươi phá huỷ đại hôn của , đuổi tân lang của , ngươi chịu trách nhiệm với .”
“...” Trong đôi mắt tối sâu của Tạ Thanh Yến, cảm xúc kiềm nén đến gần như phát cuồng, cố nhấn xuống.
Hắn nắm lấy tay nàng, chịu đựng cơn đau từ vết thương, sờ đến chỗ cổ, nhưng còn khối ngọc bội ở đó nữa. Hắn im lặng thật lâu, rốt cuộc vẫn nhịn , giơ tay, chậm rãi ôm nàng lòng.
“Nàng , ?”
Giọng khàn khàn, như tự giễu, như bất lực:
“Rõ ràng nhẫn đến giờ khắc cuối cùng… mà chỉ vì một chút tư d.ụ.c của bản mà thất bại trong gang tấc.”
Thích Bạch Thương để mặc ôm, hàng mi cay buốt, chớp nhẹ đè nén nước mắt: “Đó là ngươi lựa chọn,” nàng thì thầm, “nhưng thích. Ta tự chọn.”
"Tạ Thanh Yến, giờ đây, hai khối ngọc quan trọng nhất ngươi đều trong tay . Dù cho ngươi thể rời khỏi đây, cũng chỉ thể theo sai khiến của .”
Tạ Thanh Yến dụi mặt bên tai nàng, thở nóng rực, khẽ , mang theo cả thở dốc : “Được, đều nàng.”
“...” Nghe thấy sự đau đớn khó kìm nén của , Thích Bạch Thương nén nước mắt, chậm rãi vuốt ve lưng : “Vậy bất luận chuyện gì, cũng giấu diếm nữa.”
“Được.”
Thích Bạch Thương khẽ thẳng dậy, giọng nhẹ nhất: “Giờ đây triều chính đồn thổi, đều là hậu duệ họ Đổng trốn thoát năm xưa... Dù , nhưng rõ tình hình cụ thể, chỉ thể hỏi .”
Nàng ngừng , sợ chạm nỗi đau của , nhưng vì sinh tử an nguy của thể hỏi: “Đứa bé , Đổng Dực ... c.h.ế.t mười sáu năm ...”
“ .” Tạ Thanh Yến thấp giọng đáp.
Ngực Thích Bạch Thương bỗng siết chặt, đau đến mức nghẹn thở, suýt chút nữa ho khan.