Phong hoa hoạ cốt - 325
Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:23:13
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:23:13
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
Thích Bạch Thương nhớ tới mùi huyết tinh mà nàng ngửi thấy quanh Tạ Thanh Yến lúc nãy, khỏi hít một khí lạnh:
“Ngươi…” giọng nàng nghẹn , “ngươi uống t.h.u.ố.c để cho ngươi ?”
“Đó là t.h.u.ố.c kéo dài mạng, d.ư.ợ.c lực cực mạnh — ngươi rốt cuộc rời khỏi Thượng Kinh?”
Chưa kịp chờ câu trả lời.
Tạ Thanh Yến chậm rãi ngả , đầu tựa vai nàng.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ, nhưng yếu đến mức nếu cẩn thận sẽ thấy.
Thích Bạch Thương dám nhúc nhích, sợ lỡ tay khiến ngã xuống, vết thương càng nặng thêm khó cứu chữa:
“Tạ Lăng… đừng ngủ…”
Thích Bạch Thương nghẹn giọng, run rẩy ôm lấy .
“Đừng ngủ, , đừng…”
Tiếng nàng nghẹn dần thành nức nở.
Tạ Thanh Yến nhắm mắt, môi cong lên một đường nhỏ, giọng mơ hồ, mỏng manh:
“Yêu Yêu ... thù hận giữa nàng và , đến đây là hết.”
“Giữa trời đất, còn gì để mong cầu.”
“Chỉ còn một … là nơi lòng hướng về.”
Hắn nhẹ giọng , giọng thoảng qua như gió, còn kịp để hết câu: “Trước khi c.h.ế.t, tới tìm nàng…”
Lạch cạch.
Tay Tạ Thanh Yến rũ xuống.
“—”
Khoảnh khắc , mặt Thích Bạch Thương trắng bệch, lạnh buốt như rút sạch máu.
Trong lồng ngực, tiếng tim nàng như bỗng dưng ngừng .
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Huyền Khải Quân xông .
Dưới sự chỉ dẫn của nàng, bọn họ vội vàng nâng Tạ Thanh Yến lên sập hỉ, dùng tấm chăn đỏ phủ kín , m.á.u thấm ngoài, nhuộm sẫm như lửa cháy.
Thích Bạch Thương ngậm chặt răng, c.ắ.n mạnh đầu lưỡi, mùi m.á.u tanh tràn trong miệng giúp nàng ép bản tỉnh táo .
Lúc nàng mới nhớ đến gọi hỉ bà sợ đến mặt mày còn huyết sắc tìm Diệu Xuân Đường, lấy hòm t.h.u.ố.c của nàng.
Thích Bạch Thương dùng kéo cắt hỉ cắt hôn phục của Tạ Thanh Yến, cầm m.á.u và tra xét vết thương cho .
Cho đến giờ phút , nàng mới nhận thức rõ ràng, mùi huyết tinh nặng nề rốt cuộc là do bao nhiêu vết thương trong ngoài.
“Tạ Thanh Yến, ngươi thật sự là cần mạng nữa…”
Giọng nàng nghẹn, đến đây thì dừng .
Bởi vì khi cúi xuống, ánh mắt nàng bất chợt khựng ở giữa n.g.ự.c .
Một chiếc ngọc bội ôn nhuận treo nơi cổ, ánh sáng nhàn nhạt như như ,
bên dính máu, mờ mịt mà trong veo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/325.html.]
Thích Bạch Thương đưa tay run rẩy, chậm rãi chạm , lật ngược .
Lộ đó là hai chữ quen thuộc, ai quen thuộc nó hơn nàng:
“Yêu Yêu.”
Nàng ngây .
Đầu ngón tay run càng mạnh, nước mắt rơi xuống trúng ngay ngọc bội, hòa cùng máu, loang thành một vệt nhòe đỏ.
Ngay lúc đó —
Tạ Thanh Yến, trong hôn mê, khẽ cau mày.
Môi mấp máy, giọng yếu ớt, như dệt từ tận cùng cơn mơ.
“… Đừng bỏ rơi .”
Chờ đợi thương thế và mạch tượng của Tạ Thanh Yến định, Thích Bạch Thương mới bước khỏi hôn phòng, đến bên hiên viện. Nàng nắm chặt mảnh ngọc bội tháo xuống từ n.g.ự.c , đối diện ánh trăng.
Nàng nhớ rõ từng chi tiết.
Việc đưa A Vũ về nhà là ngày mùng Một Tết mười ba năm .
Gói t.h.u.ố.c kịp cứu mẫu của A Vũ, khi nàng sai đ.á.n.h xe ngựa đưa A Vũ trở về nơi trú ngụ: ngôi miếu đổ nát, gió lùa tứ phía. Thi thể phụ nữ lạnh ngắt.
A Vũ tiếng, chỉ run rẩy mà rơi lệ, hai tay nắm chặt t.h.i t.h.ể mất ấm.
Thứ tiếng nức nở kìm nén , giống như bộ thế giới sụp đổ, đẽ và hy vọng đều cướp trong khoảnh khắc đó.
Thích Bạch Thương khi hiểu lý do, chỉ thể mang về sơn trang.
Mãi đến hôm nay — nàng mới hiểu.
Người phụ nữ , chính là duy nhất còn sót của .
Cho dù bà đánh , mắng , căm hận đến gi.ế.t , thì mỗi khi đến khoảnh khắc cận kề cái c.h.ế.t, vẫn mà ôm lòng.
Hai mươi mấy năm qua, bước giữa gió tanh m.á.u lạnh, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu cô độc, đến nỗi, sống sót cũng chỉ là một hình phạt.
“Ngươi… nhận từ khi nào?” Thích Bạch Thương thì thầm, ngọc bội trong lòng bàn tay, vẫn còn vương chút m.á.u khô của , lầm bầm tự hỏi.
Khoảnh khắc đó, tâm trí nàng khựng .
Một ý niệm lóe lên — tất cả bỗng trở nên rõ ràng.
Nàng khẽ , giọng khàn , hốc mắt đỏ rực.
Áp viên ngọc bội giữa trán, nhắm mắt, môi khẽ run mà thốt:
“...Là ... từ lúc đó ?”
Khó trách — chuyến đến chùa Hộ Quốc, đổi. Trong mắt nàng, từ một đồ tể m.á.u lạnh, gi.ế.t chóc chớp mắt, biến thành kẻ điên, hỷ nộ vô thường, lúc thì hận đến g.i.ế.t nàng, lúc liều c.h.ế.t để che chắn cho nàng, để nàng chịu bất kỳ một thương tổn nào, dù là một chút, dù là qua bao lâu, chỉ cần , cũng nhất định nàng đòi .
Hàng mi nàng khẽ rung, nước mắt cuối cùng cũng thể kìm .
Một giọt rơi xuống, lăn qua gò má, tan nơi bàn tay vẫn đang nắm chặt ngọc bội.
Giờ phút , nàng hiểu .
Thì , từ khi tìm nàng… vẫn luôn sợ.
Sợ chỉ cần sai một bước, sẽ khiến cả ván cờ sụp đổ — mà nàng sẽ là chôn theo trong đống đổ nát .
Sợ đám quyền quý, ngoại thích và hoàng thất , sẽ nghiền nát nàng đến mức thi cốt vô tồn.
Càng sợ c.h.ế.t. Mà nàng, sẽ vì kéo vận mệnh bất hạnh , dùng cả quãng đời còn để cô độc thủ bài vị của .
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.