Phong hoa hoạ cốt - 321
Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:16:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:16:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
“Cái gì?”
Tạ Sách giận đến liên tiếp lùi hai bước, thể chao đảo.
“Dám loạn Đại Dận của trẫm… nhãi ranh !”
“... Ngăn , thì đổi bàn ủi.”
Tạ Thanh Yến đang quỳ bậc thềm dài, khẽ với bên cạnh.
“Chủ thượng—”
“Đi.”
“……”
Lửa đỏ rực cháy.
Khi bàn ủi nung đến đỏ rực, tiếng kim loại rít lên trong khí, chuẩn đè lên miệng vết thương, Vân Sâm Nguyệt xoay đầu , môi mím chặt, những tiếng “xèo xèo ” vang lên, mùi thịt cháy lan khắp đại điện.
Tạ Thanh Yến vẫn quỳ thẳng, bàn tay đặt đầu gối, gân xanh nổi bật mu bàn tay trắng nhợt, nhưng một tiếng rên.
Chỉ mồ hôi lạnh rơi tí tách, hòa cùng máu, chảy xuống nền đá.
“Xoạt ——”
Âm thanh kim loại nguội lạnh vang lên, vết thương hàn kín.
Vân Sâm Nguyệt vẫn còn thất thần, thì Tạ Thanh Yến gạt nhẹ tay , khép vạt áo, tay cầm trường kiếm, chậm rãi dậy.
“Bệ hạ yên tâm, Đại Dận vô ưu…”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Thanh Yến ánh lên những tia lửa nhảy múa.
Mồ hôi lạnh trượt xuống gò má tái nhợt, nhưng ánh vẫn rắn rỏi, lạnh lùng như kiếm phủ băng sương.
“Ta sẽ tự trận, dẹp yên loạn quân.”
Mặt Vân Sâm Nguyệt biến sắc, lập tức ngăn cản.
Tạ Sách xoay , ánh mắt phức tạp, ẩn chứa sát ý, dừng Tạ Thanh Yến: “Trẫm… thể tin ngươi ?”
“……”
Cung điện chìm trong im lặng.
Tạ Thanh Yến đáp, chỉ thẳng , để binh sĩ giúp mặc giáp.
Từng mảnh hắc giáp va lách cách, âm thanh lạnh lẽo vang vọng khắp điện, như tiếng xiềng xích đang khóa lên
Hắn giơ tay, chậm rãi đeo lên mặt nạ ác quỷ, che cảm xúc, chỉ còn giọng trầm khô, sắc bén như lưỡi kiếm:
“Tin — là tùy bệ hạ.”
Ánh đèn cung đình phản chiếu lên mặt nạ, thứ kim loại lạnh sáng lên đường cong quỷ dị.
Đằng lớp sắt , nở một nụ , một nụ lãnh đạm mà trào phúng:
“Dù vì bệ hạ, thì bá tánh Đại Dận, Huyền Khải Quân cũng sẽ để loạn thần tặc tử sống thêm một khắc.”
Dứt lời, hề ngoái thần sắc giận dữ của Tạ Sách, vung trường kiếm lên, áo choàng dài cuộn lên trong gió:
“Huyền Khải Quân, cùng g.i.ế.t địch!”
“Vâng!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/321.html.]
Tiếng hô như sấm động, rung chuyển bộ cung vàng son.
Âm thanh lan khỏi cổng thành, hòa cùng tiếng trống trận dồn dập từ xa,
như báo hiệu —
Huyền Khải Quân, theo chủ soái của , một nữa bước , c.h.é.m sạch m.á.u và loạn trong thiên hạ.
Vân Sâm Nguyệt trong đám đông, tuy khí thế ngất trời của Huyền Khải quân cảm nhiễm, nhưng nhớ đến thương thế của Tạ Thanh Yến, vẫn nhanh chóng chạy ngoài cửa điện, bậc thềm, chặn Tạ Thanh Yến.
“Ngươi còn đang trọng thương, hứa với , tuyệt đối liều mạng.” Vân Sâm Nguyệt hiếm hoi nghiêm nghị, túm chặt cổ tay Tạ Thanh Yến.
Tạ Thanh Yến hề dừng , giọng thậm chí ôn nhu như đang : “Được a, hứa với ngươi.”
“……”
Vân Sâm Nguyệt càng thấy lạnh sống lưng. Hắn bóng lưng , vẫn thẳng tắp, ung dung dù sắp bước tử địa, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Sắc mặt Vân Sâm Nguyệt càng khó coi hơn, đầu nghiến răng hét: “Tạ Thanh Yến!”
Hắn nghiến răng hét lên.
Người nọ vẫn đầu.
Vân Sâm Nguyệt c.ắ.n răng một cái thật mạnh: “Thích Bạch Thương ở Xuân Sơn, mà ở Cù Châu! Hôm nay là ngày đại hôn của nàng cùng tiểu tử Hứa gia ở Triệu Nam!!!”
“—”
Bóng đang bước thẳng về phía khựng .
Gió thổi mạnh qua thềm ngọc trăm trượng,cuốn vạt áo đỏ lớp áo giáp đen bay phần phật.
Không ai gì.
Chỉ còn gió gào, và tiếng tim siết trong lồng ngực.
Vân Sâm Nguyệt nắm chặt tay, lạnh giọng : “Tạ Thanh Yến, ngươi suy nghĩ kỹ, ngươi nếu cứ thế buông tay, đêm nay Thích Bạch Thương chính là phu nhân khác, đời kiếp cùng ngươi còn liên can, dù là Hoàng Tuyền Bích Lạc gặp , nàng cũng là nàng cũng là của kẻ khác, cùng sống, cùng c.h.ế.t, cùng chôn trong một nấm mồ!”
"Nếu ngươi thật sự buông bỏ , thì cứ việc tìm c.h.ế.t !”
“……”
Thân ảnh yên tại chỗ.
Tựa như chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, như là trường hà vạn dặm trôi qua, chớp mắt đổi.
Cuối cùng, nọ nữa bước ngoài.
Hốc mắt Vân Sâm Nguyệt chợt đỏ hoe, hung hăng lưng , ảnh đang lao chỗ c.h.ế.t thêm nào nữa.
Cho nên thấy, Tạ Thanh Yến từ bên hông lấy một chiếc bình d.ư.ợ.c luôn mang theo bên , đổ viên t.h.u.ố.c duy nhất , ngậm giữa môi.
Đó là một trận chiến đủ để ghi sử sách của Đại Dận —
một hồi ác chiến bi tráng đến mức khiến đời chỉ cần nhắc cũng rùng .
Lấy ít địch nhiều, lấy sáng đối tối, còn là trong phạm vi chật hẹp của cung thành và phường thị, dùng kỵ binh mà đối đầu với bộ binh đông gấp bội, kiêng dè thường dân chen chúc khắp phố hẻm.
Huyền Khải Quân, lẽ, dốc bộ sinh mệnh của họ trong trận chiến .
Trong cung, Tạ Sách ngự tòa, sắc mặt tái xanh, đôi tay nắm chặt đến khớp xương trắng bệch. Ông thể yên — cứ lên xuống, chờ đợi tin tức trong nỗi lo sợ dày vò.
Cuối cùng, nội thị Lâm Viễn lăn lộn nhào trong điện, đầu trán dập máu, áo quần dính đầy bụi đất. Không là do ngã do hoảng, nhưng ngẩng đầu lên, ông gần như bật , chỉ tay ngoài, giọng run run:
“Bệ hạ! Thắng ! Huyền Khải Quân thắng !!!”
“……”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.