Phong hoa hoạ cốt - 320
Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:15:08
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:15:08
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
“Ngươi là Tạ — Tạ —” Chữ “Lăng” cuối cùng kịp thốt , đầu bà nghiêng sang một bên, run nhẹ, bất động.
“Lạch cạch.”
Bàn tay nắm chặt vạt áo , rụng xuống đất.
Tiếng va chạm khô khốc vang lên, tan giữa cung điện tĩnh mịch.
Tạ Thanh Yến im lặng bà hồi lâu, chậm rãi buông tay , ngón tay vương đầy máu, đỏ đến chói mắt.
Hắn cúi đầu, lòng bàn tay.
Máu nhỏ xuống theo kẽ ngón, từng giọt rơi xuống đất, thấm nền cẩm thạch lạnh ngắt.
Khóe môi khẽ động, như .
An gia.
Tống gia.
Tạ Minh.
Tạ Thông.
Tống Hoài Ngọc.
Từng cái tên, từng giọt máu.
Mỗi một chữ là một mảnh hận thù.
Năm đó Bùi thị diệt môn, mối thù như biển sâu, giờ đây —— gần như báo xong.
Hắn khẽ nhắm mắt.
Hiện giờ, chỉ còn một .
“............”
Tạ Thanh Yến lặng trong điện.
Trước mắt, thi thể Tống Hoài Ngọc vắt ngang nền đá lạnh, m.á.u loang thành một vệt dài đỏ sẫm, dính lên cả gấu áo .
Hắn cúi đầu vệt m.á.u đó hồi lâu, sắc mặt điềm tĩnh đến tàn nhẫn.
Rồi chậm rãi, .
Ánh như thở địa ngục tràn lên nhân gian, lạnh thấu tận tủy, u uất như ngàn dải tuyết sơn hóa thành.
Ánh mắt , dừng Tạ Sách.
Tạ Sách khựng .
Hơi thở ông ngắt quãng trong lồng ngực.
Sát khí dày ập xuống như hàng trăm lưỡi d.a.o đang lăng trì trong im lặng.
giây lát , chậm rãi rút .
Hắn dậy, hình cao lớn đổ bóng xuống nền điện.
Không từ khi nào, cao hơn Tạ Sách, từng là phụ , từng là ngọn núi che chở.
Giờ đây, kẻ ngẩng đầu .
Hai cha con cách chỉ một bậc thềm,
nhưng giữa họ, là vực sâu thể lấp — một bên là máu, một bên là tội.
Tạ Thanh Yến lặng lẽ mặt, mái tóc điểm bạc, gương mặt hằn mỏi mệt.
Không còn bóng dáng phụ từng để cưỡi vai, qua , rộ lên trong Vương phủ.
Ngay cả khuôn mặt mẫu luôn bọn họ trong đoạn ký ức luôn xuất hiện trong mơ những năm gần đây cũng càng ngày càng mơ hồ rút ...
Thật lâu …
Thật sự là nhiều... nhiều năm .
Hắn khẽ mỉm , đôi môi run nhẹ, nụ như :
“Không g.i.ế.t ngươi, mà là —— thiên hạ cứu ngươi.”
Tạ Sách giật , như lưỡi d.a.o mỏng cứa qua ngực.
Sắc mặt ông tái nhợt, đôi đồng tử co rút .
kịp gì —
“Tạ Thanh Yến! Phía !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/320.html.]
Tiếng Vân Sâm Nguyệt thét lên vang rền.
Song, cần Vân Sâm Nguyệt nhắc nhở.
Tạ Thanh Yến sớm thấy tiếng dao xé gió, tiếng bước chân lao tới từ tấm rèm, là thị nữ cận của Tống Hoàng hậu.
Hắn né.
Chỉ chậm rãi khép mắt.
Và trong khoảnh khắc đó, kí ức từ mười sáu năm tràn về như tuyết lở.
Mười sáu năm , vị trí Thái tử sắp lập.
Tống thị và An thị, liên tiếp dâng tấu, Bùi gia công cao chấn chủ, tham ô quân lương, thông đồng Bắc Yên, mượn cớ lập Thiếu Đế để thí chủ mưu nghịch.
Năm Gia Nguyên thứ hai, mồng tám tháng mười.
Hoàng hậu Bùi thị khi tin dữ từ Bùi thị suy sụp, vu oan, phẫn uất, tự thiêu cùng con trai, cùng ngày, Bùi gia mãn môn 417 khẩu, hạch tội, tịch thu tài sản, c.h.é.m đầu tộc.
Thù diệt môn, chỉ còn một .
... Là .
“Phụt.”
Dao sắc tận xương, huyết quang văng khắp nơi.
“Xoạt.”
Trong căn tân phòng rực đỏ, đèn lồng lay ánh, hương trầm phảng phất.
Trước gương đồng sáng bóng, một nữ tử xuống.
Nghe thấy tiếng động, nàng cầm chiếc quạt tròn buông —
Chiếc quạt tròn đỏ xé rách từ giữa, lộ một lỗ thủng dữ tợn.
“Ai nha, cô nương!” — Hỉ bà hoảng hốt kêu lên, chạy vội đến, “Ngài cẩn thận thế ! Ngày đại hôn mà rách quạt đỏ — đây là điềm đó a!”
“...”
Thích Bạch Thương ngẩn chiếc quạt trong tay.
Im lặng kéo dài.
Rồi nàng chậm rãi cúi đầu, đặt tay lên ngực, nơi trái tim co rút đau nhói —
như thể một lưỡi d.a.o vô hình từ nơi xa xăm nào đó, xuyên qua lớp hỉ phục, đâm thẳng tim nàng.
***
“Tạ Thanh Yến!”
“Chủ thượng!”
——
Trong điện vang lên một trận náo loạn kinh hoàng.
Thị nữ Huyền Khải Quân một cước đá văng , thể lăn vài vòng.
Mấy binh sĩ lập tức xông tới, ấn chặt nàng xuống đất, đao sáng loáng ghì sát cổ.
Vân Sâm Nguyệt thèm để ý đến bản đang đỡ Tạ Sách, nhào tới, đỡ lấy Tạ Thanh Yến đang quỵ gối giữa nền điện.
Thấy m.á.u từ khe áo ngực trào , đỏ rực như cánh hoa nở giữa tuyết, Vân Sâm Nguyệt mặt cắt còn giọt máu.
“Còn… còn may, trúng chỗ hiểm!”
Hắn giọng run run, lấy tay ép lên vết thương, đầu hét: “Thái y ! Truyền thái y —— nhanh!!”
Không đợi đến, một binh y trong hàng Huyền Khải Quân xông lên, thuần thục xé vải, lấy kim sang dược rắc lên, băng tạm vết thương cho Tạ Thanh Yến.
Khắp điện, mùi máu hòa cùng d.ư.ợ.c hương, nồng đậm đến nghẹt thở.
Vân Sâm Nguyệt nắm chặt lấy vai , giọng khàn như xé: “Ngươi điên ? Vì tránh?!”
Tạ Thanh Yến chỉ khẽ cúi đầu.
Ánh đèn cung đình phản chiếu khuôn mặt , một nửa chìm trong bóng tối, một nửa lặng như tro nguội.
Môi khẽ nhếch, nhưng lời nào.
lúc , ngoài điện vốn lắng xuống khi Tạ Sách xuất hiện, bỗng thị vệ cấm quân hớt hải chạy , quỳ rạp xuống đất, kinh hoảng :
“Bệ hạ! Ngoài cung... ngoài cung biến !”
"Tiết độ sứ Dương Đông, Ngụy Dung Tân, lấy danh nghĩa Tạ công mưu nghịch, vì cần vương mà tiến thẳng tới hoàng thành! Cửa cung sắp giữ nổi nữa ——!”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.