Phong hoa hoạ cốt - 318

Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:13:00
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ta… Ta…”

Mồ hôi Tạ Thông tuôn như mưa, từng giọt rơi xuống nền đá lạnh, hòa lẫn ánh lửa đỏ lòm thành thứ ẩm ngột ngạt, khó thở.

Hắn cố tìm lời chống chế, nhưng cổ họng nghẹn cứng, môi run mà phát nổi âm thanh.

Tạ Thanh Yến  đối diện, tay nắm chuôi kiếm, giọng trầm thấp lạnh buốt:

“Bệ hạ bệnh nặng dậy nổi. Ngươi mang danh hiếu đễ nổi tiếng thiên hạ, thế mà dám xuống tay hại chính phụ hoàng của … Ngươi , để tin ngươi?”

Tống Hoàng hậu biến sắc, tay áo run lên, vội quát:

“Thông Nhi! Đừng bậy! Hắn đang mê hoặc ngươi, dùng lời lẽ ly gián con thôi!”

Tạ Thanh Yến khẽ nghiêng đầu, nở một nụ nhạt đến tàn nhẫn:

“Ta mê hoặc ?”

Ánh mắt Tạ Thanh Yến chuyển về phía Tống Hoàng hậu, ánh lạnh băng, như ánh kiếm mảnh cắt xuyên làn sương khói.

Lưỡi kiếm trong tay hạ thấp xuống, rời khỏi cổ Tạ Thông, chậm rãi nghiêng sang, thẳng tắp chỉ về phía Tống Hoàng hậu đang .

“Lừa ngươi, giấu ngươi, đem ngươi nuôi như con rối, như cái bóng mười mấy năm qua. Người tất cả những chuyện chẳng ... chính là vị mẫu hậu mà ngươi tôn kính nhất đây ?”

“Ta khi nào—!”

Tống Hoài Ngọc bật thốt, song giọng run lên, định bước tới liền ánh của ghìm chặt, cứng giữa điện.

Tạ Thanh Yến thong thả , giọng cao, nhưng từng chữ như đ.â.m thẳng lòng :

“Tống gia cấu kết Bắc Yên, bà với ngươi ?"

"Tống gia giấu tư binh, bà từng với ngươi ?

"Mười mấy năm qua, từng việc bà đều là vì Tống gia — còn ngươi, đứa con trai mà bà dùng để trèo cao lên quyền thế, bà khi nào thật lòng nghĩ cho ngươi ?”

Hắn tiến lên một bước, giọng sắc như dao:

“Ngươi ở mặt phụ hoàng thì lo sợ, run rẩy như băng mỏng; còn bà và Tống gia thì ngang ngược, tuỳ ý bậy, ngôi vị trữ quân ... Nếu Tống gia, lẽ ngươi sớm nhập chủ Đông cung , Tạ Thông.”

“Ngươi câm miệng!”

Tống Hoàng hậu hét lên, giọng chát chúa, run rẩy lộ rõ hoảng sợ.

“Ngươi bậy! Tất cả đều là bậy!”

mấy cắt lời Tạ Thanh Yến mà thành. Bà   sắc mặt ngày càng méo mó, đôi mắt đỏ ngầu oán độc, thở hổn hển, của Tạ Thông mà nhào lên.

“Nương nương! Bình tĩnh !”

Hai ma ma và nữ hầu vội giữ lấy Tống Hoàng hậu, sợ bà lao tới.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn , từ thiên điện bên , vang lên một tiếng động nhỏ — tựa như tiếng vải lướt qua sàn, tiếng ai đó vô tình bước trượt.

Chỉ là ngay đó đột nhiên im bặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/318.html.]

Giống như ai đó ngăn .

Bầu khí trong điện căng như sợi dây sắp đứt, chỉ  Tạ Thanh Yến  , khóe môi nhấc nhẹ, ánh mắt khẽ nghiêng về phía góc khuất .

Mới chỉ 'vọng nghị' một câu đến ngôi vị trữ quân nhịn ?

Thật sự là thánh nhân thể xâm phạm a.

Tạ Thanh Yến lạnh rũ mắt , ghé sát tai Tạ Thông đang thở dốc ngày càng nặng, lồng n.g.ự.c phập phồng, giọng thoáng một tia trào phúng tàn nhẫn, nhẹ nhàng buông xuống cọng rơm cuối cùng —

“Cho đến tận hôm nay, vẫn .”

“Dù ngươi áp chế, đẩy đường cùng. Dưới tường cao, cả kinh thành, từ quan cho đến bá tánh đều tận tai tội danh của ngươi, dù cho ngươi gắn lên tội danh bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa..."

"Vậy mà bà , vị mẫu hậu mà ngươi tôn kính nhất của ngươi đây, vẫn chịu thừa nhận ....”

Hắn ngẩng đầu, ánh khóa chặt Tống Hoài Ngọc, khóe mắt đàn bà  run rẩy như sắp rách, sắc mặt trắng bệch mà dữ tợn.

“Rõ ràng,” — Tạ Thanh Yến giọng thấp, êm như lụa, nhưng mỗi chữ bén như d.a.o —

“Là bà tự tay hạ độc, vì để ngươi gánh lấy tiếng nhơ nghìn đời?”

“ĐỦ RỒI——!!!”

Một tiếng gào như xé rách cuống họng vang lên.

Trước khi Tạ Thông còn đang 'sét đ.á.n.h ngang tai' kịp bật lên tiếng nào, Tống Hoàng hậu  đổ sụp, váy cung rũ quét mặt đất, mái tóc tán loạn, run rẩy đẩy phăng hai nữ hầu đang giữ chặt bà

Nước mắt đầm đìa, son phấn nhòe nhoẹt, dung nhan cao quý trở nên méo mó.

“Không cần ép nó nữa!”

“Là ! Là hạ độc Tạ Sách! Là g.i.ế.c , thì tính ?!”

Tống Hoài Ngọc khàn giọng , tiếng chát chúa như từ cổ họng, trộn lẫn cay độc và khoái trá:

“Ta cho ngươi , Tạ Thanh Yến, muộn ! Trước khi chiếu lệnh triệu cấm quân cung ban , sớm hạ lệnh —— g.i.ế.t Tạ Sách!”

ngẩng đầu, đôi mắt vằn đỏ, như dã thú cùng đường:

“Thứ độc dùng, xoay trời chuyển đất cũng giải ! Trong cung, trong triều, ai thể cứu ! Bởi vì —— thứ đó  đến từ Đại Dận, mà là…”

“Bắc Yên.”

Giọng trầm thấp mà lạnh lẽo của Tạ Thanh Yến chậm rãi vang lên, cắt ngang lời bà .

Khoảnh khắc , tiếng của Tống Hoài Ngọc ngưng bặt. Nụ môi bà đông cứng , như gió lạnh c.h.é.m vụn. Đôi đồng tử bà co rút, run rẩy chằm chằm đối diện:

“Ngươi… ngươi… ngươi chuyện ?”

“Phải,” Tạ Thanh Yến đáp khẽ, hàng mi rũ xuống, giọng trầm , “Ta …”

Hắn khép mắt, như để giấu thứ ánh sáng đau đớn xẹt qua.

Trong đầu, hiện lên cảnh ba ngày , Ly Sơn.

Loading...