Phong hoa hoạ cốt - 317

Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:11:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thiện ác, công tội, thiên cổ tự luận — Tạ mỗ sợ.”

Tạ Thanh Yến nắm chặt cổ áo Tạ Thông, lôi như kẻ tội đồ từ bên ngoài bước điện, khí thế ngang tàng, bước chân nện xuống nền đá “cộp” từng tiếng.

Phía , Huyền Khải Quân áo giáp đen như thép, từng bước tiến , hàng đao chói lạnh, khí sát như tràn khỏi lưỡi kiếm.

Bên , Cấm quân trong cung căng thẳng dựng đao, mồ hôi rịn trán — hai phe giằng co, giống như chỉ cần một động tác thôi là nơi sẽ 'huyết tẩy'.

Ngoài điện gió cuốn mây đen.

“Rầm——!”

Cánh cửa cung son ngọc đóng sập , cách ly nơi với bộ kinh thành.

Than hỏa tắt dần, ánh sáng tàn khói yếu ớt hắt lên gương mặt Tống Hoàng hậu, nổi bật vẻ âm trầm khó đoán trong đáy mắt bà . “Tạ Thanh Yến, ngươi tiền đồ hiển hách, danh vọng đầy triều — cần gì tự hủy con đường của ? Ta truyền chỉ, ba vạn cấm quân thượng kinh, trong năm canh giờ sẽ vây kín cung thành. Đến lúc , dù ngươi mọc cánh cũng thoát !”

Ánh mắt bà sắc như dao, quét thẳng về phía đám Huyền Khải Quân giáp đen :

“Huống chi… ngươi thật để đám binh sĩ trung thành cùng ngươi chịu tội mưu nghịch tru di cửu tộc ?”

Giọng bà càng càng cao, từng chữ như đinh đóng cột vang vọng khắp đại điện, đầy khí thế ép .

… ngoài dự liệu của bà , những khoác áo giáp đen — từng đôi mắt ẩn mặt nạ quỷ — vẫn lặng im như tượng đá, một tia d.a.o động.

Cả điện chìm trong im lặng c.h.ế.t chóc.

Tạ Thanh Yến khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhấc lên một nụ nhạt đến lạnh :

“Không hổ là hậu duệ của Tống gia, thật giỏi quán xét nhân tâm.”

Hắn ngước thẳng Tống Hoàng hậu, mi dài rũ nhẹ, trong ánh mắt hiện chút giễu cợt cay nghiệt:

nếu đến tru di cửu tộc, e rằng ngươi và con trai ngươi mới là nên gương.”

“……!”

Tống Hoài Ngọc biến sắc, cả khựng .

Bên cạnh, Tạ Thông rốt cuộc cũng hoảng hốt hồn.

Hắn nghiến chặt răng, giọng run run:

“Tạ Thanh Yến, mẫu hậu đúng! Ngươi trốn thoát … Buông , sẽ truy cứu… sẽ cùng ngươi so đo chuyện hôm nay…”

“Lời mẫu hậu ngươi là đúng ?”

Tạ Thanh Yến cúi đầu, khẽ . Tiếng trầm thấp, như rít từ cổ họng — lạnh lẽo đến rợn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/317.html.]

Hắn liếc Tạ Thông, ánh mắt chán ghét thương hại, như một con thú nhỏ tự đẩy bẫy:

“Ngươi nghĩ bà thật sự lo cho ngươi? Ngươi chắc chắn đang cố tình chọc giận ?"

"Nếu ngươi c.h.ế.t, cấm quân sẽ kiêng dè nữa, g.i.ế.t cũng bất kỳ một chướng ngại nào đó. Sau khi trừ diệt .... và cả ngươi xong, bà sẽ ung dung  ngôi vị Thái hậu, thuận tiện dựng một Trữ quân mới...”

Tròng mắt Tạ Thông run lên, theo bản năng về phía Tống Hoàng hậu.

Ánh mắt chứa đầy kinh hoảng, còn sắc mặt của Tống Hoàng hậu — trắng bệch đến đáng sợ, mạch m.á.u trán nổi lên như nứt.

“Ngươi dám can đảm ly gián mẫu tử ?!”

Giọng Tống Hoài Ngọc như rít từ kẽ răng, giận sợ, bàn tay siết chặt đến mức móng tay khía da, chảy máu.

"Ân?" Tạ Thanh Yến  nhẹ, tiếng lạnh buốt, “Có lẽ bà sẽ chờ kịp, còn thể ác độc hơn. Gọi đám tử sĩ đang ẩn ngoài tẩm cung, đem mạng của hai đều thu. Sau đó lập tân quân."

Tạ Thông trợn trừng mắt, như thể sét đ.á.n.h giữa điện. Hắn lùi một bước, sắc mặt tái nhợt, đồng tử căng đến cực hạn, chỉ thấy trong đáy mắt là tơ máu.

Tạ Thanh Yến khẽ thở dài, giọng mơ hồ giữa tiếng than hỏa tàn tạ:

“Nếu như thế, chẳng bằng tiện tay g.i.ế.c luôn hai con các ngươi, gọn gàng khỏi phiền. Rồi lấy Huyền Khải Quân lợi thế, đè ép xuống … chừng, khi cấm quân vây cung thành, thể đăng lâm ngôi vị chí tôn .”

“Không——!! Không thể!!”

Tạ Thông rít lên, mặt mũi méo mó như dại , cơ hồ giẫm loạn cả nền ngọc.

“Không cần cấm quân! Không cần vây cung! Dương Đông tiết độ sứ Ngụy Dung Tân — năm ngày kinh ! Hiện giờ giấu quân ở phường thị, trong tay  năm vạn binh, quân giới, quân nhu đều chuẩn ——”

“Thông Nhi!!” Tống Hoàng hậu hồn, sắc lẹm quát ngăn.

“Câm miệng! Ngươi mơ tưởng g.i.ế.t !” Tạ Thông trong ánh mắt thể tin của Tống Hoài Ngọc gào thét trở : “Ta là Trữ quân, là Thiên tử tương lai! Trong thiên hạ bất kỳ ai tôn quý hơn !!”

“... Suỵt.” Một tiếng “suỵt” nhẹ vang lên, Tạ Thanh Yến  nghiêng cổ tay, lưỡi kiếm lạnh lóe sáng — mũi kiếm chỉ cách cổ Tạ Thông  đến nửa tấc.

Hơi lạnh từ thép bén trượt qua da, ép Tạ Thông khựng , cứng đờ.

Nhớ vẫn là tù nhân lưỡi kiếm, Tạ Thông nuốt một ngụm nước miếng, khẽ khàng : “Tạ Thanh... Không, Diễm Chi trưởng, ngươi đấy, luôn kính trọng , chỉ cần chịu tha mạng cho , thiên hạ Đại Dận , cùng chia đều, thế nào?!”

Khoé môi Tạ Thanh Yến cong lên, một nụ khinh thường lạnh lẽo:

“Ngươi ‘kính trọng’ ?”

Hắn chậm rãi nhấc chân, kéo theo Tạ Thông bằng lưỡi kiếm, từng bước trong, tiếng giáp va leng keng.

“Ngươi ‘kính trọng’ , nhưng  bí mật liên thủ với Ngụy Dung Tân, giấu quân trong phường thị… Hửm?”

Hắn cúi đầu, giọng trầm xuống như quỷ bên tai:

“Vậy ngươi xem… đám binh lính , là để phục kích ai?”

Loading...