Phong hoa hoạ cốt - 316

Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:09:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thông c.h.ế.t lặng trong chốc lát.

Hắn vẫn còn cảm nhận lạnh của lưỡi kiếm kề cổ, tay chân tê dại, tim đập loạn.

Một lát , mới cố gắng ngẩng đầu, run run về phía Tạ Thanh Yến.

Khuôn mặt trắng bệch, giọng run rẩy, đứt quãng:

“Tạ, Tạ...”

“Tạ Thông.”

Giọng của Tạ Thanh Yến vang lên trầm thấp nhưng rõ ràng, dễ dàng át tiếng bàn tán hỗn loạn tường thành, khiến cả đám bá tánh phía cũng im bặt, hiểu chuyện gì đang xảy .

Hắn thẳng giữa trời, áo choàng đen tung bay trong gió, giọng lạnh lùng mà uy nghiêm như tiếng sấm xé qua bầu trời quang:

“Thân là bề , còn là long tử của bệ hạ, ngươi dám tự ý lập phe, giấu giếm quân nhu, bí mật qua với Ngụy Dung Tân – Tiết độ sứ Dương Đông, âm thầm nuôi tư binh phản loạn!  Nay thừa lúc bệ hạ chinh Nam tuần, ngươi  cấu kết hậu cung, dùng độc của Bắc Yên để hại vua! Tội danh đó — là mưu phản, là mưu quyền soán vị !”

Tiếng vang vọng như đao xé bầu trời.

Mỗi một chữ rơi xuống, như đinh đóng tim .

Rồi im lặng.

Một sự im lặng nặng nề đến nghẹt thở.

Dưới tường thành, hàng ngàn quỳ rạp dám ngẩng đầu.

Chỉ còn tiếng gió luồn qua kẽ áo, lạnh buốt — và ánh sắc như gươm của Tạ Thanh Yến, chiếu thẳng  Tạ Thông, khiến   cứng đờ như tượng.

khoảnh khắc , trong đám bá quan văn võ, tín của Tạ Thông kịp phản ứng.

“Câm miệng! Chớ bậy! Rõ ràng là ngươi ăn điêu ngoa, gieo rắc lời đồn nhảm hòng mê hoặc lòng !”

“Phải đó! Nhị điện hạ vốn nổi tiếng là hiếu thuận, khiêm cung, đức hạnh vang khắp thiên hạ — há để kẻ loạn thần tặc tử như ngươi vu khống ?!”

“Rút đao uy h.i.ế.p hoàng tử, còn ngươi mưu phản?! Ngươi xem ai sẽ tin ?!”

Giữa những lời mắng chửi, cũng vài giọng khác vang lên, mang theo hoài nghi.

“Từ khi bệ hạ rời kinh, Hoàng hậu và Nhị điện hạ vẫn bệnh nặng, tiện gặp ai... nhưng bao ngày , chúng ai tận mắt thấy long thể. Chẳng lẽ... thật chuyện gì ... khuất tất ?”

“Nghe , hình như... cũng gì đó ...”

Tiếng bàn tán xen lẫn tiếng hít thở sợ hãi, dấy lên như sóng ngầm giữa khí nặng nề.

Mọi hoảng nghi hoặc, dám tin cũng chẳng dám mở miệng lớn tiếng.

Những lời lọt tai, Tạ Thanh Yến  vẫn bình thản.

Ánh mắt chỉ liếc qua Huyền Khải Quân khống chế đám cấm quân, nghiêng , mở một đường.

“Chẳng Điện hạ gặp tân nương của thần ?”

Không gian rơi tĩnh mịch c.h.ế.t chóc.

Tạ Thanh Yến nghiêng đao trong tay, ánh sáng lưỡi thép phản chiếu lên gò má , sắc bén lạnh

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/316.html.]

“Vậy thì…”

Hắn cúi đầu, giọng khàn khàn mà rõ ràng, “Thỉnh.”

***

“Tân nương tử tới !!!”

Kiệu hỉ dừng ngoài Xuât Nhật lâu, tiếng trẻ con vỗ tay đùa xuyên qua tiếng pháo trúc. Trường nhai ầm ĩ, xúm xít hoan hô nhảy nhót, rèm kiệu hỉ vén lên.

Một bàn tay ngọc thon dài, cầm chiếc quạt tròn cẩm hồng thêu chỉ vàng thò khỏi kiệu hỉ. Áo cưới đỏ rực kéo lê đất, một nữ tử ảnh thướt tha khom lưng dậy.

Hỉ bà ha hả đỡ tay nàng, miệng niệm những lời cát tường chúc phúc. Trong tiếng đùa ồn ào của đường vây quanh, Thích Bạch Thương cầm quạt tròn dừng một chậu lửa lò.

Bàn tay mềm mại cầm quạt tròn dừng .

Sau chiếc quạt, nữ tử khẽ hỏi:

“Ta thích lửa... thể dập ?”

Hỉ bà thoáng sững, vội vàng cúi , khuyên nhủ:

“Sao dập chứ, cô nương! Đây là lửa lành tiễn , mang ý vượng khí, hỷ sự rạng rỡ đó. Dập thì chẳng xui xẻo ?”

“...”

Qua lớp quạt tròn bằng gấm đỏ, ngọn lửa trong bồn càng bốc cao, ánh sáng hừng hực soi rọi lên thứ — rực đến mức như thiêu rụi tất cả.

Thích Bạch Thương rũ mắt chằm chằm ngọn lửa vài khắc, khẽ thở , hàng mi dài run lên. Nàng chậm rãi gật đầu, giọng nhẹ như khói, nhưng từng chữ rõ ràng:

Được …”

Nàng đưa tay, nâng tấm lụa hỷ đỏ thẫm thêu minh châu lên, đôi môi cong lên nụ nhạt, mang theo chút ý .

“Vậy thì, chúc cho cùng Huyền Khải Quân…”

Ngừng một thoáng, ánh lửa phản chiếu đáy mắt nàng — nơi như thứ gì đó đang vỡ vụn.

“...chiến công hiển hách, hừng hực khí thế.”

***

“Phanh!”

Tiếng cửa điện khảm ngọc chạm rồng phượng bật tung, vang dội như sấm.

Trong cung điện nguy nga, ánh lửa bập bùng hắt lên những trụ son chạm rồng, long lanh mà lạnh lẽo.

Than sưởi đá văng, chậu đồng lăn xoảng xoảng, kéo theo vô tàn than đỏ rực b.ắ.n tung tóe, vỡ thành những đốm lửa lăn khắp nền điện, tựa như một chuỗi rơi rực cháy trong cơn hoảng loạn.

Cung nữ thất thanh kêu, tiếng giày gấm loạn cả điện, từng như chim sợ cánh, hoảng hốt trốn các cột trụ khảm ngọc, dập đầu dám ngẩng lên.

“Tạ Thanh Yến!!”

Giọng nữ sắc lạnh vang vọng khắp đại điện.

Dẫu sớm tin, Tống Hoàng hậu vẫn kìm cơn giận dữ, sắc mặt trắng bệch mà run lên, tay nắm chặt đến khớp xương phát tiếng răng rắc.

“Ngươi dám kề kiếm cổ hoàng tử tự ý xông cung cấm? Tội mưu nghịch phản thượng, ác danh muôn đời rửa! Ngươi chẳng sợ đóng đinh sử sách, để tiếng nhơ ngàn năm ?!”

Loading...