Phong hoa hoạ cốt - 315

Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:08:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thanh Yến ngước mắt .

Đôi đồng tử sâu thẳm như mực, ánh lên ánh sáng hắt qua song cửa, phản chiếu vụn sáng nhỏ như kim loại vỡ vụn.

Cái , lạnh lẽo mà sắc bén, như thể chỉ một thoáng thôi cũng đủ xuyên tim .

“Sợ cái gì.”

Hắn vỗ nhẹ vai Vân Sâm Nguyệt, thuận tay mang thanh kiếm lên, xoay cửa.

“C.h.ế.t ở kinh thành cung nội, c.h.ế.t nơi biên cương gió tuyết —” Hắn khẽ , giọng nhàn nhạt mà thản nhiên, “—— chẳng qua cũng chỉ là một cái c.h.ế.t mà thôi.”

“...!” Vân Sâm Nguyệt bừng tỉnh hồn, lưng bất giác ướt đẫm mồ hôi. Y xoay đuổi theo, nhưng bóng dáng Tạ Thanh Yến trong hồng bào tân lang, đai lụa kim ngọc bước qua ngưỡng cửa.

Ngoài phủ, chiêng trống tấu vang, hồng trang phủ kín dài phố — Đoàn nghênh hôn mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, thẳng tiến về cung thành vinh hiển vô cùng .

“Vân công tử.” Đổng Kỳ Thương như một bóng ma, từ lúc nào xuất hiện lưng Vân Sâm Nguyệt. Đây là đầu tiên y xưng hô Vân Sâm Nguyệt trịnh trọng như thế, sắc mặt trầm tĩnh như nước.

“Chúng cũng nên xuất phát.”

Vân Sâm Nguyệt nâng tay lên buông xuống, khó vì cay đắng vì bất lực.

“Khuyên gì chứ…” – khẽ thở dài, giọng lẫn chút chế giễu – “Chưa chừng, ngày mai lão nhân cũng là đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Hắn xoay , tiêu sái phất tay áo, dáng vẫn mang theo phong tư phóng khoáng như năm xưa, khi từng lầu cao ở Giang Nam, vung tiền như rác, ngạo nhân gian.

“Đi!”

Giờ Tỵ, Huyện Vân Ca, Cù Châu.

Nơi đây cách Thượng Kinh mấy trăm dặm, địa thế hẻo lánh, chỉ xem là một góc nhỏ đáng chú ý bản đồ Đại Dận.

hôm nay, trong thành náo nhiệt lạ thường. Dọc phố lầu gác treo đầy hồng trang, bay phấp phới trong gió, nhuộm cả thành một màu hỷ sự.

Một tiểu thương mới thành ngơ ngác kéo đường: “Đây là nhà ai kết hôn, trận thế lớn đến ? Chẳng lẽ là Huyện lệnh địa phương?”

“Huyện lệnh nào, hôm nay là ngày đại hỷ của Tiểu thần y đương gia Diệu Xuân Đường Cù Châu chúng !”

“Người nơi khác tới ư? Diệu Xuân Đường chúng tạo phúc quê nhà, vị Tiểu thần y đương gia chẳng những như tiên giáng trần, mà trong tay nàng còn cứu bao nhiêu sinh mạng bá tánh Cù Châu! Đối với bá tánh Cù Châu mà , nàng còn quý hơn cả phụ mẫu tái sinh !”

“Phải đó! Nghe Bệ hạ còn phong nàng Quảng An Quận Chúa mà! Huyện lệnh dám so với nàng?”

Người buôn bán nhao nhao đến choáng váng cả đầu: “Thì là thế... hôm nay, hoàng lịch kỵ gả cưới ? Cớ gì nhà giàu , môn đăng hộ đối đều chọn ngày thành hôn?”

“Hửm? Còn nơi nào thành hôn nữa?”

“Ngươi ? Ngay cửa cung thành Chính Hoa ! Trấn Quốc Công Tạ Thanh Yến! Tính theo canh giờ, giờ chắc đang tế trời đó —”

“Lo sợ bất an dâng trời cao, chiêu lâm hạ thổ, khẩn thỉnh linh ân. Tụ vạn vật chi linh, long cam phong vũ, phù hộ xã tắc an hòa, cửu trùng thịnh thế.”

Thượng Kinh, Cửa Chính Hoa.

Tạ Thông dẫn đầu, bá quan văn võ nối đuôi . Ngoài họ, bá tánh khắp thành chen chúc tường thành, quỳ rạp dày đặc, trải dài mãi đến những phố hẻm ngoài cung thành, thành kính dập đầu theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/315.html.]

Câu tế trời cuối cùng sắp kết thúc, một bóng áo choàng như lửa xuất hiện.

Lướt qua thủ vệ tường thành, Tạ Thanh Yến dường như hề nhận động tác gật đầu nhỏ của đối phương, điềm tĩnh  thẳng về phía đoàn tế thiên.

Vừa lúc Tạ Thông dậy, thấy nở nụ : “Diễm Chi trưởng tới, Uyển Nhi nàng —”

Giọng Tạ Thông dừng .

Phía Tạ Thanh Yến, hề bóng dáng Thích Uyển Nhi, đáng lẽ nghênh đón lên tường thành, cùng song hành trong điển lễ đại hôn, tế thiên.

Tạ Thông khỏi ngẩn : “Uyển Nhi ?”

Tạ Thanh Yến nghiêng : “Điện hạ xem, Uyển Nhi chẳng ngay lưng thần đây .”

Tạ Thông theo bản năng tiến lên một bước.

Tạ Thông bước lên một bước —

“Xoạt!”

Một luồng sáng trắng lóe lên, lạnh đến rợn .

Ánh kiếm vung , sáng chói như ánh mặt trời chiếu thẳng mắt, khiến Tạ Thông cùng đám quan viên phía  đều hoảng sợ lùi , kịp hiểu chuyện gì đang xảy .

“—— A!!”

Tiếng hét xé họng vang lên.

Thanh kiếm trong tay Tạ Thanh Yến, thanh kiếm từng trận c.h.é.m sắt như bùn, lấy mạng kẻ thù trong nháy mắt,  kề sát cổ Tạ Thông.

Lưỡi kiếm lạnh buốt, ánh thép phản chiếu rõ từng sợi tóc, chỉ cần nghiêng một chút, m.á.u sẽ b.ắ.n tung .

Không gian xung quanh như đông cứng , chỉ còn tiếng gió lùa qua nghi ngút khói hương.

Sau vài nhịp thở c.h.ế.t lặng, tiếng la hoảng mới ập tới:

“Tạ Công ngươi ?!”

“Tạ Thanh Yến! Ngươi điên ?!”

“Người — Mau bắt ! Mau!”

“Trấn Quốc Công tạo phản ! Hắn g.i.ế.t ! Mau tới cứu Nhị điện hạ!!”

“...”

Đám quan sợ hãi đến mức mặt cắt còn giọt máu, chen chúc nép sát như bầy chim kinh động, ai nấy đều cúi đầu, dám thở mạnh.

vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, kẻ mặt đỏ vì tức, song ai dám tiến lên.

Tất cả ánh mắt đều chằm chằm về phía Tạ Thanh Yến.

Đám Cấm vệ kịp ca, giờ phút đều binh đao của Huyền Khải Quân giả dạng thị vệ áp chế, nhất thời tiếng binh khí rơi loảng xoảng vang vọng khắp tường thành.

Loading...