“Canh nguội.”
Tống Hoàng Hậu cầm chén canh còn đang bốc nóng trong tay, chút do dự mà đổ thẳng bụi cỏ bên ngoài viện.
Sắc mặt bà vẫn còn trắng bệch, nhưng cằm ngẩng cao, căng một độ cong lạnh băng sắc bén như lưỡi đao cong.
“Ta sẽ đích , nấu một chén khác cho Bệ hạ.”
Ba ngày , Thượng Kinh.
Lăng Uyển, Hải Hà Lâu.
Tạ Thanh Yến một án thư lầu hai, đang đề bút thư, đặt bút xuống Đại Dận tiếng phổ thông, mà là một hàng chữ Bắc Yên loằng ngoằng như giun bò.
Khi Vân Sâm Nguyệt bước , vặn thấy Tạ Thanh Yến gấp lá thư , đặt phong bì, một tiếng gõ cửa sổ vang lên, Tạ Thanh Yến ngước mắt mà đưa thư cho Đổng Kỳ Thương từ cửa sổ tiến .
Vân Sâm Nguyệt trợn trắng mắt: “Đầu gỗ nhà ngươi giật nhảy dựng, còn tưởng thích khách nào lọt chứ ! Mà tại cửa chính , ngươi cứ nhất định cửa sổ ?”
'Đầu gỗ' gì.
Đáp là một bóng lưng lạnh lùng, cùng với động tác nữa nhảy ngoài cửa sổ trong im lặng.
Nói thì , nhưng đây cũng đầu, Vân Sâm Nguyệt cũng quen, gõ quạt xếp xuống đối diện Tạ Thanh Yến: “Tình hình bên Bắc Yên ?”
“Ngàn cân treo sợi tóc,” Tạ Thanh Yến lười biếng rũ mắt, “Các bộ tộc thế như nước với lửa, duy trì yên bình bao lâu nữa .”
Vân Sâm Nguyệt chống cằm suy tư.
“Ngươi tới gì.” Tạ Thanh Yến dậy khỏi án thư.
“À,” Vân Sâm Nguyệt tựa mép án thư, ánh mắt dõi theo , “Ta , ngự giá của Bệ hạ ngày mai sẽ hồi kinh?”
“Ừm.”
“Trọng binh của Nguỵ gia Dương Đông đều tập trung ngoài thành, đây là ý của Tống gia, là ý của Ngụy Dung Tân? Nếu là , phản ứng của họ quá muộn. Nếu là , Ngụy Dung Tân lấy lá gan ?”
“Còn một khả năng khác.”
“Hửm?”
Quạt xếp gõ lòng bàn tay của Vân Sâm Nguyệt khựng , về phía Tạ Thanh Yến.
Người nọ đang cầm lấy thanh trường kiếm giá gỗ đào, rũ mắt, dùng mảnh vải mềm mại nhẹ nhàng lau: “Là ý của Tạ Thông.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/307.html.]
“?” Mặt Vân Sâm Nguyệt căng thẳng, thẳng , “Ngươi , Nhị Hoàng Tử trực tiếp thu Ngụy Dung Tân về trướng, lưng Tống gia ?”
“Trong chuyến săn hôm đó, quả thực mật đàm, đơn giản là ai sẽ là lợi mà thôi.” Tạ Thanh Yến , “Hiện giờ Tống Trọng Nho ‘sợ tội tự sát’, Tống gia mãn môn gặp nạn, chờ c.h.ế.t trong ngục. Kẻ lợi chắc chắn bọn họ.”
Vân Sâm Nguyệt nheo mắt : “Vậy thì chỉ thể là Nhị hoàng tử. Xem , cũng là phế vật. Có thể lặng lẽ ở mí mắt Tống gia, giật lấy ch.ó săn Tống gia dưỡng suốt bao nhiêu năm nay"
“Tư quân mà Tiết độ sứ Dương Đông giấu giếm, vốn dĩ là binh Tống gia nuôi dưỡng cho Nhị Hoàng Tử.”
Tạ Thanh Yến lau xong trường kiếm, tùy tay giơ lên, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua gương mặt , sắc như băng tuyết thấu xương.
“Quân giới, quân nhu bọn họ đưa Bắc Cương đến một hai phần mười, Tạ Thông thấu, nhưng . Có lẽ là để thể xuống tay sát phạt Tống gia mà chút chần chờ.”
Vân Sâm Nguyệt nhất thời tâm tình phức tạp: “Vị Điện hạ , quả thực tâm tàn tay độc.”
Hắn ngừng , chuyển sang hỏi Tạ Thanh Yến: “ Tiết độ sứ Dương Đông tàng binh nhiều năm, tuy trong thành Huyền Khải Quân của ngươi, nhưng nơi ... thì cũng nơi kỵ binh thể phát huy, bọn họ đông gấp mười . Ngươi thật sự điều Trấn Bắc quân nhập kinh ?”
Tạ Thanh Yến nghiêng liếc , lạnh lùng : “Điều Trấn Bắc quân nhập kinh? Ngươi là mưu nghịch ?”
“Khụ...” Vân Sâm Nguyệt ho khan, cúi đầu dậy, “Làm thể chứ?”
Tạ Thanh Yến : “Trấn Bắc quân sẽ bất kỳ một chi nào nhập kinh. Chỉ cần tư quân Dương Đông bất động, Huyền Khải Quân cũng sẽ động.”
“?” Vân Sâm Nguyệt lập tức quên cả giả vờ, cau mày , “Vậy ai sẽ bảo vệ ngươi, vạn nhất Bệ hạ hồi kinh gây khó dễ, hoặc là Nhị Hoàng Tử—”
“Bọn họ theo chinh chiến nơi sa trường, tử thương quá nửa, mười năm vẫn luôn cố gắng bảo vệ một cái mạng chờ đến ngày về, là để cùng chí tương phùng, chứ vì tư thù của mà toi mạng một cách vô ích.”
Tạ Thanh Yến lạnh giọng cắt ngang, tra kiếm vỏ.
Vân Sâm Nguyệt nhíu mày tiến lên: “ nếu họ, cũng như , cam tâm tình nguyện, vì ngươi mà vượt lửa qua sông, thì ?”
“Thì càng thể.”
Hắn hạ mắt xuống, lòng bàn tay khẽ miết dọc kiếm, ngón tay lướt qua từng đường khắc hoa văn đồng thau.
Ánh sáng phản chiếu qua cổ tay, gương mặt phẳng lặng, vô hỉ vô bi — chỉ là một tấm sắt rỉ còn nơi cho cảm xúc trú ngụ.
“Bất kỳ một tấm lòng trung dũng bảo vệ quốc gia nào, đều nên biến thành quân cờ để đổi lấy quyền lực bàn cờ ăn thịt .”
“...”
Vân Sâm Nguyệt bất động tại chỗ, cứng hồi lâu, mới thở dài : “Ta coi như hiểu , vì đám hung lệ ác quỷ mà thiên hạ run sợ , đến chỗ ngươi ngoan ngoãn như mèo con.”
Tạ Thanh Yến vẫn để ý, chỉ bỗng nhiên nghiêng , liếc phía cửa sổ.
Vân Sâm Nguyệt cũng theo.