Phong hoa hoạ cốt - 306

Cập nhật lúc: 2025-11-17 13:57:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài đình, Đổng Kỳ Thương nhịn đầu hai .

Hắn những lời Tạ Thanh Yến , nên sớm hơn Vân Sâm Nguyệt phát hiện :

“Ta” trong miệng Tạ Thanh Yến, là bất kỳ ai khác ngoài chính bản Tạ Thanh Yến.

Nếu ngay cả mẫu Thích Bạch Thương cũng là kẻ vô tội cuốn vụ án cũ đó mà bỏ mạng, tội ác Tạ Thanh Yến gánh vác, chẳng càng thêm một sinh mạng nữa?

Vẫn là sinh mạng của yêu nhất.

“Ngươi tới, là vì nàng mà tới hưng sư vấn tội ?” Tạ Thanh Yến hỏi.

Vân Sâm Nguyệt chằm chằm Tạ Thanh Yến, nhưng vẫn thể thấu tâm tư sâu thẳm ẩn lớp 'hoạ bì' .

Hắn bực bội xuống: “Chỉ còn đầy hai mươi ngày nữa là đến ngày hôn kỳ của ngươi và Uyển Nhi, ngươi tính toán thế nào? Ta cho ngươi , nếu ngươi thật sự dám trì hoãn đến ngày đó, đây sẽ tay cướp dâu.”

“Chỉ cần Bệ hạ hồi kinh, hôn sự sẽ thành.”

“Bệ hạ hồi kinh?... Tính cũng chẳng còn mấy ngày. Tuy mượn chuyện bệ hạ nam hạ, loại bỏ Tống gia, nhưng tiếng tăm của Tạ Thông giờ đây vang khắp thiên hạ, đẩy xuống, khó càng thêm khó.”

Vân Sâm Nguyệt nghĩ nghĩ , vẫn hiểu nổi.

Hắn dứt khoát hỏi: “Rốt cuộc ngươi gì?”

Tạ Thanh Yến úp ngược chén , rũ mắt tựa , thanh âm lạnh lẽo thấu sương:

“Ta khuấy đảo kinh đô , tạo nên một trận long trời lở đất.”

Tin mật báo liên quan đến Tống gia tại Thượng Kinh, đưa đến ngự giá đang đường hồi kinh ngày hai mươi sáu.

Các quan viên theo đều xảy chuyện gì, chỉ khi nhận mật báo, Thánh nhan nổi giận, Bệ hạ thậm chí còn trì hoãn hành trình, tại châu phủ nơi dừng chân mà trút cơn thịnh nộ.

Mà Tống Hoàng Hậu, khi tin mật báo, liền hôn mê bất tỉnh, các Thái y theo hốt hoảng , bận rộn đến hơn nửa đêm, cuối cùng Hoàng hậu mới tỉnh .

tỉnh, liền hỏi ma ma theo hầu bên cạnh nhiều năm: “Bệ hạ nghỉ ngơi ?”

“Bệ hạ vẫn an giấc, còn đang nổi giận ạ.” Ma ma vội vàng lau nước mắt đáp lời.

“Đỡ dậy,” Thần sắc Tống Hoàng Hậu vẻ tiều tụy vì bệnh, nhưng ánh mắt kiên quyết: “Bảo Ngự Trù hâm nóng một chén canh bổ dưỡng, theo gặp Bệ hạ.”

“Nương nương, e rằng hiện tại, bệ hạ sẽ gặp ngài ạ...”

“Hôm nay, buộc diện kiến Thánh thượng.”

Ma ma thấy Tống Hoàng Hậu tự đỡ sập dậy, chút lo lắng tiến lên đỡ lấy.

đè thấp thanh âm : “Nhị Hoàng Tử tay buông bỏ Tống gia, 'vì đại nghĩa diệt ' đủ để vang danh. Việc coi như định, nương nương, ngàn vạn đừng chọc giận Bệ hạ nữa...”

“Lớn mật.”

Dáng vẻ Tống Hoàng Hậu tiều tuỵ, nhưng thần sắc vẫn điềm nhiên, băng lãnh đến rợn , “Nhị Hoàng Tử là ngươi thể tuỳ tiện nghị luận ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/306.html.]

Đầu gối ma ma mềm nhũn, quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng: “Nô tỳ chỉ sợ nương nương quá ưu phiền mà tổn thương Phượng thể.”

“...”

Tống Hoàng Hậu chậm rãi siết c.h.ặ.t t.a.y áo, buông lỏng, sắc mặt trắng bệch dường như chút hồi phục: “Ta ưu phiền, nhưng vẫn mất lý trí. Thông Nhi quá vội vàng. Tạ Minh tuy tội ngập trời, nhưng cũng chỉ cùng Chinh Dương cấm túc trong cung uyển của mỗi , lệnh . Tuy mất đế tâm, nhưng   c.h.ế.t, thì vẫn là mối họa, là đường lui dự phòng của Bệ hạ.”

Ma ma chần chờ ngẩng đầu: “Nương nương là ?”

“Ngọn núi của Thông Nhi đổ, thể dựa khác,” Tống Hoàng Hậu hất tay áo xoay : “Trước khi hồi kinh, cần thăm dò rõ ràng thái độ của Bệ hạ, để Thông Nhi mà liệu... Làm theo lời .”

“Vâng, nương nương.”

Ma ma bưng chén thuốc, theo Hoàng Hậu biệt viện của châu phủ nơi Tạ Sách dừng chân hôm nay.

Đi qua đám thị vệ canh gác, Tống Hoàng Hậu đều cho phép bọn họ thông báo.

Cho nên, từ hành lang đến gần chính đường, bà hề kinh động đến Tạ Sách bên trong, mà cửa sổ đóng chặt cũng thể ngăn tiếng giận dữ bạo liệt vang từ trong phòng.

Thần sắc Tống Hoàng Hậu chút căng thẳng, chút trấn an.

Ít nhất kết quả nhất mà bà nghĩ đến, Bệ hạ vẫn là giữ Tống gia. Bất kể vì chân tình vì điều gì khác, bất kể ban đầu kế hoặc của là gì.

“Đưa chén canh cho , ngươi lui xuống .”

“...”

Tống Hoàng Hậu giấu một góc giấy mềm lộ từ trong tay áo, bưng chén canh đến cửa đóng chặt.

dừng , đang định cất lời.

Trong phòng, đột nhiên vang lên tiếng đồ sứ ném mạnh, vỡ tan thành mảnh vụn.

Tống Hoàng Hậu giật , còn kịp hồn.

Liền thấy tiếng tức giận khó kiềm chế của Tạ Sách vang vọng: “... Cái gì mà Trữ quân tương lai? Nếu Lăng Nhi c.h.ế.t yểu, thể đến lượt ? Một kẻ chỉ   mồm, còn tranh đoạt ? Đầu óc cũng chỉ bằng từng đó mà cũng dám vọng tưởng ngôi vị đó ?!”

Căn phòng chìm tĩnh mịch.

Sau đó, là tiếng Lâm nội thị dọa đến bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu hô.

“Bệ hạ!!!”

“...”

Ngoài cửa.

Tống Hoàng Hậu sắc mặt trắng bệch cứng đờ hồi lâu, thẳng đến khi gió lạnh thấu xương lùa qua hành lang dài.

mới chậm rãi hồn, bưng chén canh trong tay xoay .

Ma ma thấy Tống Hoàng Hậu , chút lo lắng tiến lên: “Nương nương, ngài ? Là Bệ hạ gặp ngài ?”

Loading...