Phong hoa hoạ cốt - 305
Cập nhật lúc: 2025-11-17 13:54:34
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Cập nhật lúc: 2025-11-17 13:54:34
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Đổng Kỳ Thương ôm đao ngoài hiên, lời công tử , im lặng hồi lâu mới cất lời: “Việc một khi vạch trần, họa phúc khó lường... Công tử, chung cuộc hạ màn, ngài nên tiếp tục lưu chốn Thượng Kinh .”
“Giữa đất trời , vốn dĩ còn chốn dung ,” Tạ Thanh Yến ngoái đầu , khóe môi ẩn chứa nét lạnh thấu xương, “Ta còn thể về nơi nào nữa đây?”
Đổng Kỳ Thương nắm chặt chuôi đao, khom tiến về phía : “Công tử, ngài lĩnh quân về Bắc Cương , vĩnh viễn đừng bao giờ đặt chân đến Thượng Kinh nữa.”
“Bắc Cương...”
Tạ Thanh Yến khẽ , hướng tầm mắt về phương cực bắc ngoài đình viện.
“Khi còn ở phương Bắc,từng một lão nhân kể rằng, Tây Bắc Tuyết Sơn một thứ thiên tai gọi là tuyết lở.”
“Một khi tuyết lở,” nâng mắt về phương xa, ánh sáng trong mắt tựa như băng vỡ, “thế như thiên băng giáng xuống, cuộn trào như hồng thủy, cuốn phăng cả thế gian, gì thể ngăn .”
Đổng Kỳ Thương hiểu hết ý trong lời , nhưng từng tiếng khiến lòng trĩu xuống nặng nề.
Tạ Thanh Yến , nở một nụ nhạt như sương:
“Kỳ thương, cho dù tất cả đều , ngươi hẳn là hiểu rõ nhất. Ta sống đến hôm nay, chẳng qua chỉ để, chính tay tạo nên một trận 'tuyết lở' giữa kinh thành phồn hoa như gấm .”
“ nếu đến lúc đó thật sự xảy ——” Đổng Kỳ Thương kìm nổi, giọng khàn , “Công tử, thể mà lui?”
“Ta khi nào,” Tạ Thanh Yến khẽ , “ từng ... mà lui?”
“Công tử!!”
Đổng Kỳ Thương sắc mặt đại biến, theo bản năng tiến lên hai bước, “Với những còn sống sót của Bùi gia, và Đổng gia, ngài chẳng là hy vọng cuối cùng ? Còn điều gì quan trọng hơn sự tồn tại của ngài?”
“ các ngươi tồn tại…” Tạ Thanh Yến nghiêng đầu, ánh mắt u lãnh, “rốt cuộc là '', là Đổng Dực?”
Trong khoảnh khắc , ánh mắt lạnh đến mức Đổng Kỳ Thương dám thẳng.
Đổng Kỳ Thương cúi đầu, tay siết chặt chuôi đao đến mức phát tiếng vang khẽ:
“Công tử chính là công tử. Họ tên, thế, gì quan trọng .”
Tạ Thanh Yến nhắm mắt , giọng khẽ trầm xuống:
“Ngươi sẽ dối… thì, đừng nữa.”
Tạ Thanh Yến cất giọng khẽ, âm điệu thấp, như đang với chính : “Chẳng qua là… những chuyện năm xưa sớm c.h.ế.t cả ."
"Nếu , với Bùi gia và Đổng gia mà , hết thảy những tai ương mà họ gánh chịu, đều là vì tranh đoạt vị trí ."
"Có lẽ trong mắt họ, mới là kẻ đáng c.h.ế.t nhất đời."
"Dẫu c.h.ế.t vạn , cũng đủ để chuộc.”
Hắn khẽ , nụ hề ý vui, chỉ còn mỏi mệt và cay đắng:
“Tựa như… dì Bùi thị Hoa Sương.”
Nhắc đến cái tên , ánh mắt tối hẳn .
Một bóng trong ký ức phủ bụi, mơ hồ hiện lên
“Ba năm cuối cùng khi c.h.ế.t,” giọng hạ thấp, khản đặc, “mỗi một ngày, bà đều tra tấn … , hỏi hỏi một câu: ‘Kẻ đáng c.h.ế.t rõ ràng là ngươi,
vì bọn họ đều c.h.ế.t, mà chỉ ngươi, vẫn còn sống? Vì a ?’ ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/305.html.]
“...”
Đổng Kỳ Thương sắc mặt khẽ biến.
Dù theo bên cạnh công tử nhiều năm, đây vẫn là đầu tiên công tử chính miệng thế của .
thể gì, chỉ thể càng cúi đầu thấp hơn.
Trên gác lầu, tĩnh mịch buông xuống.
Ngoài hồ, tuyết bắt đầu rơi.
Từng bông trắng lả tả, theo gió lạnh xoá sạch dấu vết sinh cơ, khiến cả trời đất như chỉ còn một màu tang tóc.
Tạ Thanh Yến khẽ , một tiếng tự giễu.
Hắn sớm hề vọng tưởng.
Trên đời sớm còn một ai, thể bốn trăm linh hồn trung liệt của Bùi gia mà tha thứ cho .
Hắn vốn dĩ là kẻ mang tội, chỉ thể về phía tận cùng của báo thù.
Và điều duy nhất nên tất cả, là gánh lấy kết cục của chính .
Hắn xứng đáng.
“Tạ Diễm Chi!”
Mãi đến khi sự yên tĩnh mặt hồ tiếng gọi phần nôn nóng của Vân Sâm Nguyệt phá vỡ.
Tạ Thanh Yến thu liễm hết thảy cảm xúc, khi xoay , vặn thấy Vân Sâm Nguyệt bước nhanh trong đình.
Trên cánh tay vẫn còn buộc một dải vải bố trắng.
“Tưởng niệm ai?” Tạ Thanh Yến xuống chiếc sập, lãnh đạm hỏi.
Vân Sâm Nguyệt giận dữ: “Ngươi đang tưởng niệm ai? Việc nên là ngươi , , ngươi chẳng lẽ hôm nay là ngày hạ táng của ai ?”
“...” Xương ngón tay Tạ Thanh Yến cầm chén khựng , như thể đang suy ngẫm, bình tĩnh nhàn nhã đáp: “Tượng Nô.”
Lông mày Vân Sâm Nguyệt gần như dựng lên: “Chuyện xảy đêm đó, sai truyền lời cho ngươi. Ta tin ngươi còn rõ, An Vọng Thư năm đó cũng chỉ là Tống Hoàng Hậu ác ý dẫn dụ lợi dụng! Kết quả lúc , lúc Thích cô nương khổ sở và đau lòng nhất, ngươi ba ngày hề lộ diện! Tạ Diễm Chi, rốt cuộc ngươi nghĩ gì ?!”
“Ngươi lộ diện, để gì. Để tưởng niệm bà ư?”
Đôi mắt Tạ Thanh Yến sắc lạnh như núi tuyết khẽ vén lên.
“Vân Giám Cơ, ngươi qua một câu .”
Vân Sâm Nguyệt theo bản năng hỏi: “Câu gì?”
Tạ Thanh Yến rũ mắt, đậy nắp chén: “Ta g.i.ế.t Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì mà c.h.ế.t.”
Xương ngón tay đè lên mép chén, ẩn hiện gân xanh trắng bệch, tựa như đang dốc sức kìm nén.
Vân Sâm Nguyệt vẫn nhận , chỉ lời chọc giận đến mở to hai mắt: “Lúc , ngươi còn trách bà ? Tạ Diễm Chi, ngươi—ngươi từ khi nào trở nên cố chấp ngoan cố đến mức ?!”
“...”
Tạ Thanh Yến hề giải thích.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.