Phong hoa hoạ cốt - 304

Cập nhật lúc: 2025-11-17 13:53:07
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mí mắt Tống Trọng Nho giật giật.

Sau một lát, ông mới lắc đầu , tựa lưng ghế: “Phải, già … Dưỡng lang vi hoạn (nuôi sói thành họa), trong ngoài đều là địch, Tống gia cũng nên vong. Dù Tạ Thanh Yến, đứa cháu ngoại của Tống gia đây, thể dung Tống gia đến bao giờ nữa đây?”

“Không sai, ngài đúng, đều đúng.”

Tạ Thông , đúng, chỉ là âm thanh phát giống một tiếng , mà khiến sởn tóc gáy, đó là một thứ âm thanh bén nhọn còn đáng sợ hơn cả tiếng gào

“Tống Thái sư, ngươi hiểu a. Khi còn là hoàng tử, các ngươi là chỗ dựa của . Rời khỏi Tống gia, một ngày yên giấc. từ khi An gia rơi đài, liền ngủ yên nổi nữa. Mỗi đêm đều trằn trọc, sợ rằng một khi trở thành quốc quân, thì Tống gia các ngươi, sẽ trở thành ngoại thích chấp quyền! Khi , và ngoại tổ phụ ngươi, cùng đám cữu cữu chẳng sẽ một hồi giằng co  ? Bảo cùng các đối đầu ? Ta 'dám' chứ !"

“Đó,” Tống Trọng Nho lạnh lẽo ngắt lời, “là lý do ngươi phản bội Tống gia?”

"Ngươi thực sự cho rằng, bằng ngươi – một kẻ yếu trí, nhút nhát, thêm Ngụy Dung Tân, và mối quan hệ thông gia của Thích gia, là thể thu phục nổi Tạ Thanh Yến ?"

"Ngươi sai . Hắn mà triều đình thể khống chế. Dù cho bệ hạ tự tay hạ bút ban hôn, , Tạ Thanh Yến, cũng chắc chịu nhận!”

Tống Trọng Nho lạnh nhạt ghét bỏ Tạ Thông: “Uổng công dạy dỗ ngươi mười mấy năm, nhưng ngươi vẫn giống như lúc nhỏ, nhát gan, đa nghi, , mà lòng tham đáy…”

“—— Đủ !!”

Tạ Thông gào lên, khóe miệng giật kịch liệt.

Giọng như vỡ , từng chữ như lôi lên từ đáy vực.

Tựa như một con lệ quỷ ẩn lớp da văn nhã , giãy giụa trồi lên.

Hắn lấy tay chỉ thẳng n.g.ự.c , ánh mắt dữ tợn đến khiến khác lạnh sống lưng:

“Phải! Là ngươi dạy ! Thì ?!"

"Bao nhiêu năm , ngoài việc ngươi nhân danh Tống gia mà mắng , trách , đè xuống chân —— ngươi còn gì khác?!”

Hơi thở của gấp gáp, giọng vỡ , tiếng rít qua kẽ răng như rút tủy:

“Ngươi quên ! Tất cả các ngươi đều quên ! Ta ! Là hoàng tử! Là kế thừa ngai vàng! Ta họ Tạ ! Không họ Tống!!”

“…………”

Tống Trọng Nho yên, như mệt mỏi đến cực điểm.

Ông khẽ há miệng, gì đó — thôi.

Dường như thêm đứa cháu ngoại do chính tay dạy dỗ thêm một nào nữa.

“Thôi.… Nói , hôm nay ngươi tới, là còn gì ?”

Tạ Thông im một lát.

Cơ mặt co giật, như gắng gượng phủ lên vẻ cung kính thường ngày. Đáng tiếc, khi phát tác, cảm xúc của kiệt quệ, cũng lười diễn tiếp.

Tạ Thông từ trong tay áo lấy một cuộn giấy, chậm rãi trải , đặt mặt Tống Trọng Nho.

“Tống Thái sư, để Tống gia diệt tộc, để những đứa nhỏ còn sống sót ghi tội tịch, cũng để Nhị hoàng tử khỏi liên lụy, ngài hãy tự gánh tội, ký  thỉnh tội thư .”

Dứt lời, lấy một bình ngọc cổ nhỏ, men trắng ánh sáng lạnh, đặt lên tờ giấy.

“—— Sau đó, nuốt độc tự sát.”

“……”

Râu Tống Trọng Nho run lên, nhấc mí mắt già nua tiều tụy về phía Tạ Thông.

Hai tổ tôn, một , một cúi cong lưng, ánh mắt giằng co.

Vài phút trôi qua.

“Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/304.html.]

Tống Trọng Nho ngửa mặt lên trời to, giọng khàn khàn như tiếng vỏ cây khô ráp cọ xát, chói tai khó .

“Hay, lắm! Quả nhiên, về phương diện tâm tàn tay độc , ngươi so với Tạ Sách chỉ hơn, chứ kém !”

“Tạ Sách, ngươi quả nhiên nuôi dưỡng một đứa con trai cực kỳ giống ngươi!”

Phanh.

Cửa phòng đóng sập .

Thị vệ thủ vệ mơ hồ thấy khoảnh khắc cánh cửa đóng , bên trong như tiếng trọng vật ngã xuống đất.

Nhị hoàng tử một lời, cúi đầu gấp một tờ giấy bàn, như hề thấy.

“Điện hạ.” Thị vệ khom .

Tạ Thông đưa nó cho thị vệ: “Đưa cái cho Thích Thế Ẩn, với , bên xong. Hắn, cũng đừng thất vọng.”

Hắn dừng , ánh sáng lạnh lẽo hiện lên: “Người Tống gia, hậu duệ của tội thần, là dòng tộc phản quốc, một ... cũng thể lưu.”

Đám thị vệ trướng run lên, cúi đầu, nén sợ hãi đáp: “Vâng, Điện hạ.”

Tạ Thông bóng dáng thị vệ công sở, nhướng mày, ngẩng đầu, đưa mắt về phía giếng trời của trắc viện Đại Lý Tự.

Ánh mặt trời buổi trưa đang chính ngọ, khói mù tản.

Hắn khẽ nheo mắt, ánh sáng hắt lên gò má tái nhợt.

Tựa như khối đá đè nặng đỉnh đầu suốt bao năm, rốt cuộc, nhấc .

“Không… nhấc , mà là… đập nát.”

Tạ Thông chậm rãi câu môi, thỏa thuê đắc ý mà .

Chỉ là nụ bỗng nhiên dừng một nửa.

Tạ Thông nhớ tới ánh mắt Tống Trọng Nho khi c.h.ế.t ——

ngoài sự thống hận vô cùng, còn vài phần…

Thương hại?

chứ?

đến phút cuối cùng, ông ... thương hại ?

***

Cùng một vòm trời quang đãng.

Tại Lăng Uyển, giữa Thái Thanh Trì, bát giác đình.

“Kỳ Thương , ngươi …”

Một bóng dáng mặc áo bào tuyết trắng sừng sững như ngọc sơn, tựa như sắp hoà một với sắc tuyết phủ mặt hồ.

Người giơ lên ngón tay thon dài, từ từ thăm dò gần ngọn nến đang cháy, bỏng rát, ấn xuống.

“Xoạt.”

Ngọn nến xương ngón tay dập tắt, mà vết phỏng xuyên thịt đến xương , khiến khuôn mặt như ngọc điêu khắc  hiện thêm một tia động dung nào.

Tạ Thanh Yến dừng một chút, nghĩ đến điều gì, nhẹ nhàng .

“Chờ Tạ Thông thế thật sự của …”

“Lại nên tự xử thế nào đây.”

Loading...