Phong hoa hoạ cốt - 300

Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:32:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tạ, Thanh, Yến ——"

Tống Gia Huy nghiến răng nghiến lợi, căm hận quát lên: "Vì một nữ tử, ngươi mưu nghịch phạm thượng ?!"

Tạ Thanh Yến buông lỏng ngón tay, vai mang hộ giáp nhếch lên, trường kiếm bay ——

Trường kiếm như một luồng gió nhuốm máu, ánh thép lóe lên  cắm xuyên qua đùi Tống Gia Huy.

Tiếng rên xé họng vang lên.

Tống Gia Huy ngã quỵ xuống,  mũi kiếm ghim chặt xuống đất, máu tươi phun trào.

Trên ghế bành, mí mắt Tống Trọng Nho đột nhiên giật giật.

Tạ Thanh Yến ôm Thích Bạch Thương, chậm rãi bước lên .

Gió lùa qua áo choàng đỏ sẫm, thổi tung viền m.á.u khô nơi tay áo, gương mặt  trầm lặng và u tối, đôi mắt đen như vực sâu.

Hắn cúi đầu, kẻ đang rên rỉ mặt đất, giọng trầm thấp, bình thản :

"Kẻ mưu nghịch, là Tống gia."

“Ngươi… Ngươi bậy gì đó…”

Tống Gia Huy cố gắng chống nửa dậy, một tay đẫm m.á.u run rẩy chỉ về phía Tạ Thanh Yến, gân xanh nổi hằn cổ, đôi mắt đỏ rực vì giận dữ sợ hãi.

Chỉ là Tống Gia Huy kịp xong, Tống Gia Khang lảo đảo chạy từ hành lang thông với cửa hông phía Tây, kinh hoàng gào lên:

“Phụ !! Huyền Khải Quân… vây phủ ! Lửa lớn, lửa lớn bén đến mật thất… lộ quân nhu quân giới cùng mật tín bên trong ... Nhị hoàng tử cùng nhóm quan viên đều ... đều thấy !!"

"Không nhi tử mang về, con, con a phụ !!!”

Tống Gia Huy nhất thời ngây , ngay cả cơn đau khắc cốt cũng quên mất, mặt xám như tro tàn mà đầu .

Trên ghế bành, vẻ giận dữ kinh hãi trong mắt Tống Trọng Nho từ từ rút , đó, là sự hiểu rõ và mệt mỏi. Trong khoảnh khắc, cả như già  mấy tuổi.

"... Thì là thế."

"Ngươi đang chờ, là từ Bắc Yên trở , là ấn giả của Ba Nhật Tư."

Tống Gia Khang vẫn đang cầu phụ tha thứ lập tức phản ứng , điên cuồng về phía Tạ Thanh Yến.

"Huyền Khải Quân —— tư binh chiếu lệnh nhập kinh đó là tội c.h.ế.t! Cá c.h.ế.t lưới rách đối với ngươi ích lợi gì!! Tạ Thanh Yến ngươi điên ?!!!"

"..."

Giọng khàn cả , như thể gan mật nứt vì sợ hãi.

Tạ Thanh Yến như thấy.

Hắn lạnh lùng đến bên cạnh Tống Gia Huy, rút trường kiếm đang đóng chặt xuống đất.

Roạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/300.html.]

Máu phun thành vòi, đỏ rực lên trong ánh lửa, hòa cùng tiếng thét khản đặc vụt tắt.

Tống Gia Huy gục xuống, thể run hai cái im bặt.

Mặt đất phản chiếu đôi ủng đen dính máu, và trường kiếm rút , sáng lạnh  vấy đầy huyết sắc.

Xương cốt da thịt tách bằng phẳng như mặt gương.

"Ai bảo Tống gia, động đến nên động."

Tạ Thanh Yến Tống Gia Huy ngất một cái nào nữa. Hắn thu kiếm, xoay , bế Thích Bạch Thương lên, bước trong biển lửa đang cháy rực, trong tiếng gió cuồng nộ và khói bụi trùm trời.

Phía , Tống phủ, từng là nhất danh môn kinh thành, đang sụp đổ trong biển m.á.u và tro tàn.

Khi bước đến cửa, giọng trầm thấp vang lên, lạnh, rõ, như lời tuyên phán cuối cùng của Diêm Vương giữa nhân gian:

"Tống gia, ba trăm chín mươi bảy cái đầu cổ, Tạ mỗ hôm nay, xin nhận lấy."

Trận hỏa hoạn tại Tống gia đêm , thiêu rụi nửa màn đêm u tối, đồng thời cũng khiến cả tòa Thượng Kinh kinh động.

Kỵ mã chạy dọc đường phố, ánh mạch đao lạnh lẽo như một khu rừng thép.

Ngoài phủ Tống gia, hàng ngũ Huyền Khải Quân giăng kín, lạnh lùng, nghiêm nghị.

Mà dù uy danh "Hắc diêm kỵ" lừng lẫy trấn giữ Bắc Cương, thì chỉ riêng khí thế sát phạt luyện từ m.á.u tươi nơi sa trường, đủ khiến kẻ sách thanh quý nơi kinh thành, vương công quý tộc nuôi trong phú quý, khi đối diện, cũng  kinh hồn tán đảm, đêm về ác mộng nửa tháng yên.

Đám quan các cấp nửa đêm đổ đường, nỗi oán hận vì tiếng ồn và ánh lửa đ.á.n.h thức, sát khí của Huyền Khải Quân gột rửa đến còn sót giọt nào.

Tạ Thông đầu đám quan viên, càng là hứng chịu áp lực lớn nhất.

Hắn cố gắng giữ vững khí độ và vẻ ngoài của một vị Trữ quân tương lai, thậm chí là Quốc quân, chỉ là ánh lửa hắt , sắc mặt vẫn chút nhợt nhạt.

Ánh mắt thẳng cửa phủ, cố gắng liếc sang hai bên, nơi Huyền Khải Quân đang dàn đội hình san sát.

Thế nhưng, dù , vẫn cảm thấy nơi khóe mắt thoáng qua như đôi mắt thú ngủ đông, hé mở trong bóng đêm, phát ánh lục lạnh lẽo. Ánh , như ẩn chứa lệ ý của hung thần, khiến chỉ một khắc chạm cảm thấy máu trong tim cũng đông cứng.

Mãi cho đến khi cửa lớn phủ Tống gia đột nhiên mở tung.

Một bóng dáng khoác trường bào đỏ rực đẫm m.á.u tươi bước . Hắn xách theo trường kiếm, một tay ôm ngang nữ tử trong lòng, bước chân nhẹ nhàng, hạ thấp , cẩn thận đặt nữ tử xuống đất.

Hai tên binh ám vệ lập tức tiến lên.

Nương nhờ áo giáp che khuất, Vân Sâm Nguyệt giả dạng binh, một mặt gỡ trói cho Thích Bạch Thương, một mặt cúi đầu thì thầm: “Hồ Phất Tắc thấy Tống gia bốc cháy, khi đả thương mang theo tín chạy thoát. Ta sợ bên sinh biến, dám cho đuổi theo.”

Tạ Thanh Yến rũ mắt: “Ngụy Dung Tân ?”

“Không lộ diện.” Vân Sâm Nguyệt sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu.

“Đưa nàng .”

“……”

Trước cửa phủ, vô ánh mắt dõi theo.

Hai bên trao đổi nhiều, ' binh' đưa nữ tử lui về phía .

Loading...