Phong hoa hoạ cốt - 298

Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:30:29
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thích Bạch Thương nâng má, đầu ngoài cửa sổ, ánh trăng vài phần lạnh lẽo.

Hôm nay là 21 tháng Giêng.

Tính thời gian, nếu thúc ngựa chạy nhanh, cũng đủ cho Ba Nhật Tư từ Thượng Kinh đến Bắc Yên   .

Từ hôm qua nếm thất bại ở chỗ Tạ Thanh Yến, Tống gia dường như từ bỏ ý định dùng nàng để mưu sự. Có lẽ vì ngại cái phận "Quảng An Quận Chúa" do Hoàng thượng ban tặng, bọn họ cũng vì nàng vô dụng mà thẹn quá hóa giận g.i.ế.t nàng một cách gọn ghẽ.

Bất quá xem cái tư thế ...

Cũng chẳng nhốt đến ngày nào ?

Thích Bạch Thương lay động ngón tay.

"Tính thời gian, lão sư hai ngày liền sắp kinh. Chỗ Diệu Xuân Đường hơn nửa cũng nhận tin... Ra hang hổ ổ sói, cũng năm nay phạm Thái Tuế nào."

Thở dài xong, Thích Bạch Thương lười biếng ngả chiếc ghế .

Tuy là tù nhân, nhưng mấy ngày nay, là những ngày tháng an nhàn nhất của nàng từ khi nhập kinh.

Chỉ là nàng thể hiểu rõ việc gần đây.

Cuộc mật đàm kéo dài một canh giờ trong lầu Tam Thanh ngày , chính là nàng vì sự xác nhận của Ba Nhật Tư ——

Nàng từ trong khổ nhục kế của Tạ Thanh Yến, suy đoán, độc mà mẫu và Uyển Nhi trúng, quả thật là độc quý hiếm đặc hữu của Bắc Yên, và chỉ ít thể .

Gần đây nàng thử, việc Tống gia cấu kết với địch phản quốc chắc chắn là giấu Nhị hoàng tử.

Lúc , khi độc của Uyển Nhi báo là khả năng cứu chữa, biểu cảm của Nhị hoàng tử cũng là giả, chứng tỏ độc tính kịch liệt của thứ độc cũng hiểu , thể là lén lấy từ đó, thậm chí là ăn trộm.

Vậy thì chỉ thể là thứ tồn tại ở trong bí cung, liên quan đến Tống gia...

Thích Bạch Thương khẽ nheo mắt, trong đầu phác họa dáng vẻ của vị Tống Hoàng hậu mà nàng ấn tượng sâu đậm, vị Hoàng hậu trong mắt triều thần và bá tánh luôn giữ thái độ cùng thế vô tranh.

Tống Hoàng hậu cùng mẫu hẳn là oán thù mới đúng ? 

Nếu thật sự là bà , vì hạ sát thủ với mẫu ?

Thích Bạch Thương nghĩ mãi , nhất thời phiền muộn.

Nhìn bàn cờ lộn xộn, mê cung lối thoát , nàng chậm rãi giơ tay, xoa lên một phen: "Toàn là gỗ mục năm xưa, chi bằng một mồi lửa đốt ."

Nghĩ đến, Thích Bạch Thương khỏi mỉm .

Nếu là chân cung thành, đất Hoàng thành, giữa vô phủ nổi lên một trận lửa lớn, e rằng sẽ dẫn bộ quan Thượng Kinh vây xem...

"Mau lấy nước!!!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/298.html.]

Một tiếng gào thét bén nhọn, chợt cắt ngang màn đêm u ám.

Thích Bạch Thương giật kinh sợ, ngước mắt ngoài cửa sổ.

Ánh lửa cuồn cuộn bốc lên, x.é to.ạc nền trời đen như mực.

Giữa đêm, khói đặc quấn lấy gió, ánh đỏ phản chiếu lên từng mái ngói phủ rêu cổ kính, tựa như bàn tay hung tàn nào đang thiêu cháy cả kinh thành.

Thích Bạch Thương còn kịp bước khỏi cửa viện, thấy tiếng giày nện gấp gáp hành lang,  mấy bóng  ập .

Dẫn đầu là Tống Gia Bình sắc mặt xanh mét: "Trói nàng ! Đưa đến viện của Phụ !"

"?"

Còn hiểu chuyện gì, Thích Bạch Thương hai gã hộ vệ siết chặt hai tay, kéo thẳng .

Trên đường, ánh sáng lửa chiếu rực cả con ngõ, phản tường ngói tạo nên một dải ánh hồng dữ dội.

Từng cơn gió thốc qua, mang theo mùi khói, mùi tro, và mùi cháy khét của gỗ — tất cả quện , nặng nề đến nghẹt thở.

Tống phủ "thanh liêm khắc kỷ", là cột gỗ chạm trổ, một trận lửa cháy hừng hực thế tới ào ạt như , trong khoảnh khắc liền trở thành ngọn đuốc rực rỡ nhất Thượng Kinh.

Ở gần chân cung thành, bốn phương tám hướng là phủ của các quan . Giờ phút , ước chừng đều kinh động.

Dọc đường hướng ngoài, nàng thậm chí còn thấy tiếng kèn hiệu lệnh của tuần bộ doanh và cấm quân.

Nếu lúc đầu, Thích Bạch Thương thấy Tống gia bốc cháy còn hai phần hả hê, thì khi đến tiền viện, thấy thế lửa ngập trời, như thiêu rụi sang cả Hoàng cung, lòng nàng chìm xuống.

"Điên !! Tạ Thanh Yến, điên ?!!"

Thích Bạch Thương trói tiền viện, liền thấy tiếng gào thét cuồng loạn giận dữ của Tống Gia Khang: "Hắn gì? Nơi là Hoàng thành, chân Thiên tử, tạo phản ?!"

"Đừng nhảm nữa."

Tống Gia Huy xưa nay văn nhã, mang dáng vẻ trung niên nho sinh, lúc cũng khó thể giữ sắc mặt, "Ngươi cùng Nhị dẫn bảo vệ cửa hông, cấm quân thể , tuần bộ doanh, một cũng thể lọt !"

Tống Gia Khang c.ắ.n răng, dẫn .

Vẻ mặt dữ tợn như hận thể ăn tươi nuốt sống Tạ Thanh Yến.

Tống Gia Huy trở giữa sân.

Trên đất trống đặt một chiếc ghế bành, Tống lão thái sư khuôn mặt già nua, nhắm mắt ở trong đó.

Ánh lửa nơi hậu viện xa xăm hắt lên mái tóc bạc trắng của ông , lộ màu đỏ hồng như máu, những nếp nhăn tiều tụy căng lên một loại cảm xúc đè nén đến cực điểm.

Tống Gia Huy cúi đầu khom lưng: “Phụ … là nhi tử bất tài, con thật ngờ Tạ Thanh Yến  dám đến bước ! Giữa cung thành, giữa vô phủ của quan triều đình, dám phóng hỏa — một trận lửa lớn đủ thiêu rụi cả nửa kinh đô!"

Loading...