Phong hoa hoạ cốt - 288

Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:20:25
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thích Bạch Thương mở mắt, nhưng mí mắt nặng tựa nghìn cân, ý thức mờ mịt,

nàng chỉ cảm thấy đang rơi, rơi mãi, rơi mãi ...

Liền rơi trong nước ấm áp.

Không qua bao lâu, nàng mới chậm rãi mở mắt.

Ánh sáng nhòe mờ, nước mịt mờ.

Nơi tiểu viện của nàng, cũng Thích phủ.

Xung quanh là vách tường bạch ngọc, chạm trổ tinh xảo, ánh sáng phản chiếu lên hoa văn rồng uốn quanh cột trụ, tỏa uy nghiêm.

Góc phòng đặt một lư hương đồng, đó tỏa mùi trầm thanh nhã, hòa cùng hương thảo mộc phảng phất trong nước...

Đây là Lăng Uyển.

Nàng khẽ nghiêng , đôi mi khép , cả thế giới chìm im lặng.

Trong trí nhớ mịt mờ, hình ảnh cuối cùng còn sót là ánh nến sắp tàn, rơi nghiêng từ giá đồng xuống, ngọn lửa đỏ rực tựa cánh hoa, rũ theo làn khói mảnh mà hóa thành chút sáng cuối cùng của một đêm thiêu sạch linh hồn.

Ánh sáng chiếu qua từng tấc da, rực đến mức như xé đôi nàng giữa sống và c.h.ế.t.

Mỗi thở, mỗi cái run rẩy của ngón tay, đều hòa lẫn trong mùi hương trầm cháy dở.

Đôi tay tháo đai ngọc của nàng in vết đỏ loang lổ, bàn tay vươn về phía ánh nến yếu ớt .

Ngọn lửa khẽ chao, ánh vàng theo đó tản , vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ — một màng sáng, một mảnh bóng, một chút ảo ảnh.

Mãi cho đến khi ý thức nàng nghiền nát, nàng rơi màn đen vô tận.

Như thế, một đêm hoang đường đến cực điểm.

Mọi lý trí đều tan vỡ, ranh giới giữa thật và mộng đều xóa nhòa.

Đến khi tất cả lắng xuống, vết thương còn kịp khép của ,  nứt toạc, m.á.u thấm đỏ cả đêm.

Nàng đang mộng đang tỉnh, chỉ thấy mắt là một khung cảnh hỗn loạn: màn sa rũ xuống, nến đổ nghiêng, m.á.u loang khắp nền gấm, nhuộm đỏ y phục trắng như tuyết.

Không khí trong phòng đặc quánh mùi sắt gỉ, cùng hương trầm lẫn lộn, gợi cảm giác  âu yếm như sát khí.

Rõ ràng — đó là một đêm triền miên, nhưng càng giống như một hiện trường huyết án.

Cũng c.h.ế.t ?!

Có lẽ là .

, tai hoạ là sống ngàn năm.

Thích Bạch Thương tựa thành bồn tắm, nặng nề nhắm mắt nghĩ, liền cảm thấy một chút lạnh lẽo phất động rèm sa ngoài bình phong.

bước .

Thích Bạch Thương thậm chí còn sức để cảnh giác mở mắt, lẽ , chỉ là nàng lười .

Nếu như đêm qua nàng còn thể xác nhận, thì đêm dài đằng đẵng , nàng 'khắc sâu' hỉ nộ của Tạ Thanh Yến.

Với tính nết của tên điên , chỉ cần còn một thở, phòng tắm tuyệt đối thể lọt thứ ba, còn thở, .

“Yêu Yêu tỉnh.”

“...”

Quả nhiên.

Thích Bạch Thương mệt mỏi nghĩ, mặc cho ý thức mờ mịt tan rã, cũng lười mở mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/288.html.]

Nước ấm từ thùng gỗ tràn xuống, nóng bốc lên, bao bọc lấy nàng.

vớt lấy cổ tay nàng, dùng cẩm mềm thấm nước lau qua từng đốt ngón tay nàng.

kịp lau khô, một nụ hôn tham lam thế.

Thích Bạch Thương lười biếng đến mức buồn nhíu mày, cho đến khi c.ắ.n đau đầu ngón tay nàng, nàng mới gắng gượng mở mắt.

“Tạ Thanh Yến.”

Giọng nàng nhẹ, khàn đặc, mang theo sự lười biếng và lạnh nhạt đến tận xương.

“Dù cho c.h.ế.t , ngươi vẫn sẽ đào mộ, lôi khỏi quan tài ?”

Nụ hôn đầu ngón tay nàng bỗng chốc dừng .

Lực đạo siết lấy cổ tay nàng của Tạ Thanh Yến bỗng chốc mạnh hơn tất thảy những gì đêm qua.

Lâu .

Nàng mới thấy giọng khàn đặc: “Sẽ . Yêu Yêu của , nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Thích Bạch Thương gần như bật , nhưng quả thực còn sức lực để châm chọc.

Hơi nước phủ dày, như tơ khói vờn quanh.

Nàng khẽ nâng hàng mi dài, động tác chậm rãi mà lười nhác,

ánh nửa mơ nửa tỉnh, tựa như thuộc về nhân gian.

Hơi sương mờ ánh mắt , khiến sắc hồng nơi khóe mi khẽ loang, như hoa đào nở giữa tuyết, rực rỡ mà mê mang.

Một giọt nước trượt từ đuôi tóc rơi xuống,lăn qua cần cổ trắng ngần,tan làn da như ngọc.

Ánh sáng phản chiếu nước, từng đường cong ẩn hiện, chân thực, hư ảo như trong mộng.

Khoảnh khắc , nàng đến mức khiến dám thở.

Đẹp đến như thể núi rừng sơ khai hóa thành hình bóng tình, mang theo thở của tự nhiên, của hoang dã, trong trẻo cấm kỵ.

Mỹ lệ phấn son tô vẽ, mà là một thứ yêu mị sinh từ m.á.u thịt, từ linh hồn, tựa như ánh trăng soi xuống vực sâu, chỉ cần lâu một khắc —liền sợ chính cũng sẽ rơi theo, mà vĩnh viễn thể thoát .

“Bị ngươi xem như ngoại thất thể thấy ánh sáng, giam cầm cả đời ư?”

“... Yêu Yêu, sẽ lâu đến thế.”

Tạ Thanh Yến gồng đè nén d.ụ.c sắc đang cuộn trào nơi đáy mắt, cúi đầu xuống.

Hắn từng chút một từng chút một hôn từ đầu ngón tay đến cổ tay nàng.

“Nhịn một chút, đợi đến khi c.h.ế.t là .”

Thích Bạch Thương im lặng lâu, khẽ : “Ngươi nỡ ?”

“... Cái gì?”

“Trước khi c.h.ế.t, ngươi nỡ để cô độc một cõi đời ?”

“—”

Dục vọng u ám, thâm trầm nhất trong đáy lòng Tạ Thanh Yến, như thể đột nhiên phơi bày ánh sáng.

Đồng tử run lên, ngước mắt.

“Yêu Yêu.”

Thích Bạch Thương lười nhác : “Ngươi xem, ngươi cũng giống như , ngay cả chính cũng lừa dối.”

Loading...