Phong hoa hoạ cốt - 287

Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:18:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọn nến chập chờn cháy, ánh sáng run rẩy soi rõ từng đường nét.

Trên nền tối của căn phòng, ánh lửa vàng lướt qua gò má sắc như khắc, trượt xuống nơi cằm trắng lạnh, vẽ thành một đường cong mảnh mai mà cứng cỏi.

Bóng nến phản chiếu nơi cổ họng , yết hầu khẽ chuyển động, phập phồng từng nhịp, như một dã thú trói, đang kìm nén thở nặng nề để c.ắ.n nát xiềng xích của chính .

Mà giữa hai hàng răng khẽ nghiến, nàng thấy, một dải tơ mảnh màu ngó sen nhạt, vắt giữa môi .

Một vật đơn giản, mềm yếu đến tầm thường, mà trong tay   đến mức khiến rùng .

Thích Bạch Thương sững sờ, đôi mắt mở lớn, hô hấp khựng trong lồng ngực.

Nàng thứ đó là gì.

Đáng tiếc kịp ngăn cản, nàng thấy ngậm nó, ngửa cổ kéo về

Ánh nến run rẩy, phản chiếu lên dáng , thanh tao, bình tĩnh.

Dưới ánh sáng nhập nhoạng, trông như thể đang từ tốn mở một bức trân phẩm họa quyển đáng giá liên thành.

Mái tóc dài của uốn lượn phủ xuống vai, thế cho lớp gấm vóc cuối cùng đột ngột tuột khỏi nàng, phất lạnh lẽo của màn đêm.

Thích Bạch Thương hoảng loạn , nàng nghiêng đầu giãy giụa, nhưng đúng lúc Tạ Thanh Yến lấy khối sữa đặc trong miệng .

“Xem , nó tan mất .”

Cầm khối sữa đặc , nhớ đến điều gì, Tạ Thanh Yến khẽ híp đôi mắt: “Ngày ở khu vực săn bắn, nàng c.ắ.n nó, Ba Nhật Tư ăn.”

Ánh mắt tối sầm : “... Hắn cũng xứng ?”

Thích Bạch Thương thu trong chăn, nhưng ấn chặt, cách nào thoát .

Nỗi hổ và giận dữ tột cùng thấm đỏ gương mặt xinh của nàng.

“Tạ Thanh Yến, ngươi điên !”

“Ta sớm điên , Yêu Yêu. Trừ phi lấy nàng thuốc, bằng , chỉ còn một con đường c.h.ế.t.” Kỳ thực, bất luận thế nào, cuối cùng cũng sẽ c.h.ế.t, chẳng qua kéo dài tàn mà thôi.

Tạ Thanh Yến khẽ .

Thích Bạch Thương liếc , nàng đầu thẳng , như phân biệt lời là thật giả.

tên điên đắm chìm trong sự sung sướng của riêng , chẳng hề phát hiện: “Ta nghĩ kỹ .” Khối sữa đặc ấm áp đặt lên xương quai xanh của Thích Bạch Thương, nhiệt độ cơ thể nó tan chảy, chảy xuôi xuống .

Đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của Tạ Thanh Yến chớp, chăm chú ngắm nàng.

“Ta sẽ nhấm nháp nàng từng chút một, Yêu Yêu, đến cả một giọt cũng sẽ bỏ sót.”

“...!”

Gương mặt trắng nõn của Thích Bạch Thương sự hổ nhuộm đến ửng hồng, nàng run rẩy c.ắ.n chặt răng: “Tạ Thanh Yến, ngươi đừng phát điên nữa,” nàng rõ ràng thấy trung y của mơ hồ lộ vết m.á.u nhàn nhạt, “Vết thương của ngươi còn lành, ngươi—”

“Không cả.”

Tạ Thanh Yến dán môi môi nàng.

Màn trời đen kịt nơi đáy mắt rốt cuộc cũng đè nén xuống, thế như trời sụp.

“Đêm nay, vốn dĩ cũng sống sót rời khỏi giường của nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/287.html.]

Đêm , dài như nước.

Gió ngoài hiên thổi qua song cửa, tiếng gió hòa cùng nhịp thở nặng nề, cuộn lên như triều dâng  dứt, yên.

Thích Bạch Thương tưởng c.h.ế.t .

hết đến khác, khi hồn phách sắp tan rã,  kẻ điên  kéo ngược trở nhân gian.

Mỗi nàng trốn, kéo.

Mỗi nàng , lời nghẹn nơi cổ.

Tiếng nức nở hòa lẫn với thở hỗn loạn, đến cuối cùng, ngay cả … cũng còn sức, đầu tiên trong đời nàng nảy sinh ý cầu xin tha thứ.

Ý thức nàng rối loạn, suy nghĩ như mảnh thủy tinh vỡ vụn trong cơn sóng dữ. Chưa kịp tìm thở, nửa tấc lý trí còn sót  một làn triều đen như mực nuốt trọn, đ.á.n.h tan.

Mỗi nàng tưởng thể thoát, ánh sáng le lói nơi tầm mắt liền  kẻ  kéo ngược trở về vực sâu, liều ch.ế.t triền miên—

“Cung tiễn thú vị ?”

“Như đủ, Yêu Yêu?”

“Món nợ nàng nợ , còn trả nổi một phần vạn .”

“Ta nhớ , ngày Thích Uyển Nhi cùng Tần gia công tử thêm hai .”

“Đêm nay nàng hãy nàng chịu phạt—”

“Thêm hai nén hương nữa, ?”

“...”

Đêm , Thích Bạch Thương ngủ yên giấc. Giấc ngủ của nàng như trôi nổi giữa hai bờ sinh tử, hư ảo và thật xen , mơ hồ như tấm lụa xé vụn.

Giữa mê man, nàng cảm thấy thể như bóng đè.

Không khí quanh nàng đặc quánh, mỗi thở đều trở nên nặng nề đến đau đớn.

Tiếng gió ngoài hiên dường như xa , chỉ còn tiếng tim đập chậm và dồn dập,

thịch… thịch… thịch… như đang gõ lên cánh cửa ngăn cách giữa và quỷ.

Ở nơi mơ hồ , chỉ  một ảnh bao giờ rời .

Hắn như thể dây dưa cùng nàng đến tận cùng vĩnh kiếp, dùng ái luyến mà ràng buộc, dùng oán hận mà khắc tận xương tủy.

Hắn giống như hung thú d.ụ.c vọng và tuyệt vọng nuốt chửng, một linh hồn vĩnh viễn đủ, si, điên, khát cầu đến hủy diệt.

Đến cuối cùng, cũng chẳng khác nào ác quỷ trong đêm, vì yêu mà hóa cuồng,

thể buông tay, nên chọn ở nhân thế — mãi c.h.ế.t, cũng chẳng thể sống. 

Thích Bạch Thương tưởng chừng sẽ  Tạ Thanh Yến giày vò đến tan rã trong đêm dài vô tận .

Khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua khe cửa, rọi xuống làn sương mỏng, ánh sáng chạm lên làn da lạnh, chạm lên đôi mi khẽ run của nàng.

Tiếng gió và tiếng nước bên ngoài lẫn , xa xôi, như từ một thế giới khác vọng .

Thân thể nàng nhẹ bẫng, hình như ai đó bế nàng lên.

Động tác dịu dàng như sợ chỉ cần mạnh tay thêm một chút, trong lòng sẽ hóa thành khói mà tan .

Loading...