Phong hoa hoạ cốt - 284
Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:14:40
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:14:40
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Tạ Thanh Yến mà phái Đổng Kỳ Thương hộ tống Ba Nhật Tư hồi Bắc Yên.
Rốt cuộc, đang toan tính điều gì ? Bày cả một bàn cờ lớn như là vì vây g.i.ế.t ai? Hắn từ chỗ Ba Nhật Tư lấy thứ gì ?
Thích Bạch Thương nghĩ tới đây.
“Hu.”
Xe ngựa bỗng nhiên ngừng .
Nàng khẽ ngẩn , vén màn xe lên, trông thấy tường nam của Khánh Quốc công phủ.
“Tử Tô, thế?”
“……”
Ngoài màn xe yên tĩnh.
Thích Bạch Thương thoáng chau mày.
Trong khoang xe hẹp, ánh sáng từ khe rèm lách , hắt lên gương mặt Liên Kiều đang dần biến sắc.
“Đừng là … còn …”
Thích Bạch Thương khựng , hàng mi cong khẽ nhướng lên:
“Đi? Ai ? Các ngươi… đang giấu chuyện gì?”
Thấy Liên Kiều ấp úng mãi nên lời, ánh mắt né tránh, Thích Bạch Thương cảm thấy trong lòng dấy lên một cơn bực bội khó hiểu.
“Rốt cuộc là chuyện gì?!”
Nàng khẽ gắt, tay nâng vạt áo, bật dậy.
Chẳng đợi hai phản ứng, nàng xốc mạnh màn xe .
Ánh sáng chói chang tràn —
cảnh tượng mắt khiến nàng nhất thời ngây .
Khánh Quốc công phủ sừng sững ngay mặt, cổng lớn mở rộng, đèn lụa đỏ, gấm vóc, tráp rương, sính lễ xếp thành hàng dài uốn lượn.
Xe ngựa tấp nập, hầu gánh tráp chạy ngược xuôi, tiếng chúc tụng, tiếng trống rộn ràng.
“Không hổ là Trấn Quốc công, tay quả nhiên hào phóng! Mỗi món sính lễ đều quý giá đến khó tin, chỉ riêng chỗ gấm vóc thôi đủ chất đầy cả con phố !”
“Đừng Trấn Quốc công, Trưởng Công chúa cũng chỉ một , tất nhiên là hạ sính cũng là danh tác !”
“Cần gì dựa bóng Trưởng Công chúa phủ? Người là đích trưởng tôn, quân công hiển hách, một lập phủ, quyền thế lấn át triều thần. Cứ Khánh Quốc công , là trưởng bối, mà vẫn đích cửa nghênh tiếp, dám mang bộ dáng nhạc phụ, bộ dáng như thể còn cúi đầu xưng hô một tiếng ‘Tạ đại nhân’!”
Tiếng của đám đông ngoài phố vang lên như gió cuốn, từng lời, từng chữ đều rót trong tai nàng.
Ngón tay thon dài đang rèm xe, run nhẹ một cái, buông tay, che khuất cảnh tượng vui mừng bên ngoài.
Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì Liên Kiều và Tử Tô hôm nay cứ lôi lôi kéo kéo, nhất quyết cho nàng về phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/284.html.]
“Ta… mà quên mất, hôm nay là ngày đến hạ sính nạp chinh.”
Khó trách, hai ngày nay hề thấy từ Lăng Uyển đến.
Nàng khẽ một tiếng, khẽ tựa đầu vách xe.
Cũng đúng, chỉ còn đầy một tháng nữa là đến ngày mùng 9 tháng hai.
Đại hôn sắp tới, hỏi danh, nạp cát, đến bốc quẻ, tế tổ, thứ đều cần chuẩn chu , chắc hẳn bận đến cuồng .
"Cô nương..." Liên Kiều dè dặt gọi.
Thích Bạch Thương chậm rãi hồn, hàng mi khẽ động, nàng mỉm , nhưng sắc môi tái .
"Đi thôi. Từ cửa hông nhập phủ."
Thích Bạch Thương cảm thấy cảm phong hàn, từ khi về phủ, chân tay nàng vẫn luôn lạnh lẽo. Tử Tô cùng Liên Kiều thôi, khiến nàng càng thêm chóng mặt. Nàng đành đuổi , nghiêm giọng hạ lệnh ai tiến quấy nhiễu, lúc mới mơ mơ màng màng ngủ .
bao lâu, khi đang nửa mộng nửa tỉnh, quản gia tiền viện đến, thỉnh nàng dự gia yến. Vẫn là câu cũ: “Trấn Quốc công ở, thể thất lễ.”
Nếu là ngày xưa, Thích Bạch Thương còn cố kỵ năm phần, nhưng hôm nay thể nàng thật sự khỏe, càng còn tâm tình lệ bất kỳ ai.
“Phiền quản sự hồi bẩm với phụ , hôm nay thể Bạch Thương khoẻ, thể lộ diện.” Nàng lạnh giọng, đợi quản gia thúc giục thêm. “Nếu đồng ý, liền gọi khiêng đến tiền viện thôi.”
Quản gia hiển nhiên từng thấy Đại cô nương vốn luôn ôn hòa, giận lời lẽ để đường lui đến thế, khỏi cứng lưỡi. Qua mấy tức, ông mới đáp lời: “Vâng. Vậy lão nô sai đưa chút thức ăn đến đây.”
Thích Bạch Thương vốn định cự tuyệt, chỉ là luồng khí lạnh sặc lên khiến nàng ho khan dứt. Đành mặc kệ.
Rõ ràng trời tối mịt, nhưng khi nàng khẽ nhắm mắt, mắt vẫn là một mảnh đỏ rực, dường như kéo dài vô cùng vô tận, từ cửa Khánh Quốc công phủ kéo dài trong cả giấc mộng của nàng.
Thích Bạch Thương rõ tại như , chỉ thấy nỗi lòng rối ren như kết thành một đoàn.
Hôm nay, từ Ba Nhật Tư, nàng chứng thực độc , Hồ Phất Tắc phản loạn, thế cục Bắc Cương, nguy cơ Đại Dận, án tử Vạn gia, âm mưu Tống gia, cái c.h.ế.t của mẫu , chuyện cũ mười sáu năm …
Từng chuyện, từng chuyện, dũng mãnh ùa , như bức nàng phát điên, khiến nàng thể thở dốc.
Mà cùng, phiền muộn trong lòng, đều quy về một cái tên .
‘Tạ Thanh Yến.’
Vì chen chân nhân sinh của nàng? Hắn dựa cái gì khiến nàng tâm phiền ý loạn đến thế?
Thích Bạch Thương càng suy nghĩ, đáy lòng càng sinh cáu giận vô cớ.
Sự cáu giận đến quá nhanh, như đốm lửa rơi dầu, bùng lên ngùn ngụt.
khi ngọn lửa tắt dần, nàng phát hiện lớp tro tàn là một thứ cảm xúc khác — sâu hơn, âm ỉ hơn.
Đó chỉ là giận.
Là tủi , là chua xót, là thứ nỗi buồn thể thành lời.
Nàng dám thẳng nó, dám nghĩ đến tận cùng.
Chỉ sợ một khi nó là gì, lớp bình thản mà nàng cố gắng giữ sẽ vỡ tan.
Thế nhưng, dù cố tránh né, nàng vẫn cảm thấy cái cảm giác bỏ đang từng chút một lan rộng, tựa như tấm lưới mỏng vô hình, siết chặt lấy ngực, để mỗi hít đều đau, mà thở cũng chẳng dễ dàng.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.