Phong hoa hoạ cốt - 276

Cập nhật lúc: 2025-11-13 14:35:04
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thanh Yến ôn hòa mỉm : “Điện hạ cứ .”

“Vậy khách khí—Giá!!”

Theo Tạ Thông dẫn đầu, quất roi thúc ngựa, từng con tuấn mã chở các tử công tử nhà giàu mang cung tên nhanh chóng phi về phía rừng cây xa xăm.

Trong chốc lát dần khuất hẳn rừng.

Trừ các nữ quyến đang ngẩng cổ quan sát đài cao, và các cung nhân tùy tùng cách đó xa, bãi đất trống trải chỉ còn ba ảnh.

Tạ Thanh Yến đặt cây cung dài túi ngựa, hiệu cho cung nhân đang quỳ rút lui sang một bên.

Hắn nhẹ nhàng lên ngựa.

“Ba Nhật Tư.”

Tạ Thanh Yến tùy ý kéo dây cương, nghiêng ngựa, rũ mắt xuống: “Ấu hổ Bắc Yên, chẳng lẽ là hư danh?”

Ba Nhật Tư khó một 'thông minh', lạnh lùng trừng mắt: “Đã là ấu hổ, nên mới khinh thường tranh giành với một bầy cừu, Tạ tướng quân, vốn tưởng rằng ngươi cũng sẽ là như thế.”

“Nếu ngươi là hổ, hãy chứng minh cho thấy.”

Tạ Thanh Yến lười giải thích, cương ngựa, thúc ngựa về phía rừng cây.

“—Hôm nay trong rừng thể hung hiểm, nhớ ... bảo vệ nàng chu .”

Không lời cảnh cáo của Tạ Thanh Yến, là do cái trực giác hoang dã quấy phá, Ba Nhật Tư quả thực đưa Thích Bạch Thương sâu rừng.

Hai chỉ dạo quanh quanh, đến một sườn núi trống trải trong rừng.

Nơi đây địa thế cao, vặn ở sườn đồi, tầm khoáng đạt, cảnh sắc cũng dễ chịu.

Hai con ngựa buộc ở bìa rừng gần đó gặm cỏ, Thích Bạch Thương và Ba Nhật Tư thì đến chỗ cao nhất của sườn núi, tảng đá phủ rêu xanh nghỉ ngơi.

Thích Bạch Thương Ba Nhật Tư kể những tin đồn, câu chuyện, và về bộ tộc, của ở Bắc Yên.

Ba Nhật Tư chân thành và say sưa, nhưng Thích Bạch Thương chút nữa.

Với nàng mà , Ba Nhật Tư khác biệt với bất kỳ Hồ nào khác.

Thiếu niên , rực rỡ như mặt trời lên giữa miền băng tuyết — nhiệt liệt, tươi sáng, chân thành đến mức khiến tin rằng chỉ cần , cả tuyết lạnh phương Bắc cũng thể bốc cháy.

Cái loại nhiệt tình , thẳng thắn mà vô tư, khiến khác gặp cảm thấy thuộc như cố nhân.

Ánh mắt trong veo, chút nghi kỵ, mang theo sự ngây ngô mà kiên định của từng nếm qua hiểm ác nhân gian.

chính vì thế… nàng thấy sợ.

Sợ rằng nếu tiếp xúc quá gần, nếu hiểu thêm đôi phần, nếu để lỡ một mềm lòng, thì từ giây phút đó ...  toan tính trong nàng đều sẽ hóa thành tội .

“Ba Nhật Tư,” Thích Bạch Thương về phía cây cung dài và bao tên tùy ý đặt ở một bên, “Ngươi dạy b.ắ.n tên .”

“A?”

Ba Nhật Tư sửng sốt, trở nên phấn khích: “Sarah cũng học b.ắ.n tên ? Nữ tử Bắc Yên chúng đều b.ắ.n tên!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/276.html.]

Hắn tưởng nàng hòa nhập cuộc sống của .

Thích Bạch Thương giải thích, khẽ phủi vạt váy, dậy: “Ừm, học.”

“Được, nhất định sẽ dạy Sarah!”

Học cung tiễn là việc cần sức lực.

Một nén nhang , Thích Bạch Thương liền hối hận vì cái cớ dở tệ tìm

Mặc dù cây cung hôm nay trang theo chiến mã là loại cung một thạch cơ bản nhất, nhưng đối với nàng mà , kéo năm phần khó, bảy phần là cực hạn, kéo căng ... quả thực là chuyện viển vông.

Dưới sự giám sát của Ba Nhật Tư, nàng thử vài , mũi tên còn trúng, cánh tay thấy mỏi nhừ.

“Sarah, tư thế của tỷ đúng, như sẽ tốn sức hơn, còn dễ thương.”

Ba Nhật Tư lẽ từng gặp học sinh nào kém cỏi đến , bên cạnh sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, nhịn vài lượt, thấy mũi tên đáng thương bay mấy trượng cắm đầu xuống đất, cuối cùng nhịn nổi nữa.

“Sarah, như thế mới đúng.”

Ba Nhật Tư tiến lên, từ phía vòng hờ qua vai Thích Bạch Thương, dạy nàng dựng , nghiêng eo, góc độ cánh tay, tư thế cầm cung…

Mặc dù Ba Nhật Tư tuyệt đối ý khác, nhưng Thích Bạch Thương vẫn nửa cứng đờ trong vòng tay .

Đặc biệt, thở ấm áp của thiếu niên Hồ mái tóc mai sáng quắc, đôi mắt màu xanh băng gần đến trong gang tấc, nàng chỉ cần nghiêng thể chạm mặt .

“Ba Nhật Tư, vẫn là tự —”

Đè lên giọng của Thích Bạch Thương, trong rừng chợt tiếng động lạ.

“Có địch!”

Giọng Ba Nhật Tư trầm xuống, kéo Thích Bạch Thương rạp xuống tại chỗ, lăn sang một bên.

“Hưu—!” Mũi tên lạnh băng lóe hàn quang xẹt qua tầm mắt Thích Bạch Thương.

Sắc mặt nàng đột biến.

Nơi đây do Cấm quân canh gác, địch, là nhắm ai?

Nhị hoàng tử? Ba Nhật Tư?

Hay là Tạ Thanh Yến?!

Nàng về phía rừng cây, vặn thấy hai bóng đen lao từ trong rừng, tạo thành thế gọng kìm, chặn họ ở ngay vách núi của sườn đồi.

Người tới bịt kín mít từ đầu đến chân, trừ đôi mắt lộ ngoài, phân biệt nửa điểm đặc trưng nào.

Chúng lao đến, động tác gọn như cắt, chắn ngang con đường hẹp vách núi.

Một trong tay vung đao, ánh lưỡi lạnh lóe lên như ánh chớp xé màn tuyết.

Chỉ trong một thở —  ở ngay mặt nàng.

Thích Bạch Thương theo bản năng lùi , tim đập loạn, song   nàng, mũi đao nghiêng chuyển, hoa thép lóe lên, đ.â.m thẳng về phía Ba Nhật Tư!

“Phía !”

Thích Bạch Thương cuống quýt nhắc nhở.

Loading...