Phong hoa hoạ cốt - 269

Cập nhật lúc: 2025-11-13 14:27:54
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Thích Bạch Thương trắng: “Không ! Ngươi là vì giúp tra án.”

Tạ Thanh Yến xoay , liếc nàng: “Ân?”

Thích Bạch Thương hỏi: “Ngươi sớm mưu đồ, giống như An gia, ngươi vốn dĩ diệt trừ Tống gia, đúng .”

“……”

“Ngươi còn g.i.ế.t thêm bao nhiêu nữa?”

“……”

Trong đình tĩnh mịch, tiếng gió tuyết cũng im bặt.

Sau một lúc lâu, hàng mi dài cụp xuống của Tạ Thanh Yến khẽ run lên, cuối cùng khẽ: “Hóa ngươi đến để vấn tội.”

“Ta !”

Thích Bạch Thương bực dọc lên tiếng, tiến lên một bước.

Nàng cũng sức lực từ lớn đến , túm lấy cổ áo đang mở rộng một nửa của Tạ Thanh Yến, kéo mạnh ngay ngắn trở .

“Ta cứu bọn họ.”

“Ta cứu, chính là ngươi.”

Nàng đối diện với đôi mắt đen kịt thăm thẳm của , run giọng : “Tạ Thanh Yến…

Không khắc chế thù hận, dừng g.i.ế.c chóc, chỉ khiến tâm hồn ngươi xé nát.”

Hắn khẽ cúi mắt, đôi hàng mi rũ xuống, nụ nhàn nhạt hiện nơi khóe môi, như một vệt m.á.u nhạt loang tuyết.

“Vậy xem sớm tan xương nát thịt.”

Tiếng chút ấm áp nào, chỉ tự giễu chua chát

… là ngươi  cứu ngươi.”

Rõ ràng đang gần trong gang tấc, nàng còn nắm chặt quần áo , cách giữa hai gần đến nỗi thể thấy thở của , nhưng Thích Bạch Thương cảm thấy đang dần rời xa, từng chút một.

Giống như giữa họ chỉ là , mà là một bờ vực sâu thể vượt qua.

Hơi thở nàng gấp gáp, n.g.ự.c thắt đến đau, nỗi sợ hãi tràn ngập đến mức khó diễn tả thành lời.

“Ta mặc kệ ngươi lừa ,”, nàng , giọng nghẹn , “  đáp ứng .” “Ta là y giả của ngươi, thì chịu trách nhiệm với sinh mệnh của ngươi.”

“Dù ngươi từ bỏ chính ..."

"... Ta cũng sẽ từ bỏ ngươi.”

Tạ Thanh Yến khẽ cúi đầu, đôi mắt đen sâu run lên một thoáng, nhanh chóng chìm  tĩnh lặng.

Giọng thấp trầm, dằn xuống: “Nàng chịu trách nhiệm thế nào, nàng thể gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/269.html.]

“Cho dù ngươi thật sự tan xương nát thịt…”

Thích Bạch Thương siết chặt vạt áo , như thể đang thề một lời thề thể bội ước.

“Mặc kệ vụn vỡ thành bao nhiêu mảnh, sẽ tìm thấy, sẽ 'hợp' ngươi .”

Nàng siết chặt lấy vạt áo , đến mức đầu ngón tay tê buốt, lòng bàn tay in hằn cả dấu gân xanh.

Thế nhưng, dù nắm chặt như thế, nàng vẫn thắng nổi ánh mắt của — ánh trầm lặng, tối đen, như thể ánh sáng trong đời tắt.

Trong đôi mắt , còn giận dữ, cũng chẳng còn khát vọng.

Chỉ  một sự tuyệt vọng tĩnh lặng đến lạnh băng, thứ im lặng của kẻ còn tin cứu rỗi.

Cảm giác như lưỡi d.a.o lạnh lẽo đ.â.m n.g.ự.c nàng, nỗi sợ và cơn đau đóng băng hồi lâu trong lòng nàng như trở nên dồn dập, hỗn loạn.

Nàng khẽ nghiêng , tựa trán lên bàn tay đang nắm vạt áo , hàng mi dài run rẩy, rơi xuống vài giọt lệ ấm nóng.

Giọng nàng nghẹn , nhỏ như tiếng nức nở nuốt trong:

“Tạ Thanh Yến, xem như cầu ngươi", hàng mi nàng ướt đẫm, run run cụp xuống, “Đừng… chính ngã  vực sâu.”

***

Ngày , Thích Bạch Thương nán Lăng Uyển hơn hai canh giờ, chỉ đến khi tận mắt thấy Tạ Thanh Yến uống cạn chén t.h.u.ố.c dưỡng thần do nàng tự tay sắc, nhắm mắt chìm giấc ngủ, nàng mới dám thả lỏng tâm thần đôi chút.

Cây cổ cầm Tiêu Vĩ đặt tấm bình phong, Thích Bạch Thương vuốt ve gảy non nửa khắc. Thấy nọ chìm giấc ngủ sâu, dường như còn ác mộng nào quấy nhiễu, nàng mới đưa tay dời khỏi dây đàn, nhẹ nhàng dậy rời .

Vừa bước khỏi Hải Hà Lâu, men theo hành lang vòng quanh hồ xuống, Thích Bạch Thương thoáng thấy Đổng Kỳ Thương cách đó xa.

Hắn ôm đao trong lòng, kể từ ngày gặp mặt, nàng ít thấy gương mặt biểu hiện cảm xúc, đang lo lắng.

Thích Bạch Thương chủ động bước đến mặt : “Gần đây, Tạ Công càng khó ngủ, thường xuyên bóng đè quấn ?”

Đổng Kỳ Thương ngập ngừng một lát, gật đầu.

“Hắn suy tư quá độ, tâm thần lao lực mà thành bệnh. Tà khí tan, tinh lực khô hao — gốc rễ dần yếu.” Thích Bạch Thương nhíu mày, khó giải, “Cứ thế mãi, cho dù phát điên, cũng sẽ ... hao tổn tuổi thọ hơn thường nhiều… Ngươi hiểu ?”

Đổng Kỳ Thương siết chặt chuôi đao, cúi đầu nhíu mày: “Công tử chịu bất luận lời khuyên nào, của bất kỳ ai.”

Hắn đầu , dường như nghĩ đến điều gì đó, Thích Bạch Thương thêm một , thấp giọng: “Nếu là Thích cô nương, lẽ thể thử.”

Thích Bạch Thương bất đắc dĩ: “Rất nhiều chuyện , chẳng tiện với . Hơn nữa, thể ở bên ngày ngày đêm đêm. Dưỡng thần là việc lâu dài, cần cận nhất luôn kề bên chăm sóc.”

Đổng Kỳ Thương nặng nề gật đầu.

Thích Bạch Thương dặn dò thêm vài câu về việc sắc thuốc, mới xoay hướng ngoài.

Chỉ là cách mười bước chân, nữ tử về phía hồ chợt dừng .

“Tạ Thanh Yến cũng cùng ngươi giống , vốn nên mang họ Đổng?”

Thân hình Đổng Kỳ Thương chấn động, đáy mắt loé lên sát ý. Bàn tay đặt bên gần như theo bản năng nắm lấy chuôi đao.

Hắn cứng đờ giây lát, từ từ buông tay, định mở lời.

Loading...