Phong hoa hoạ cốt - 262

Cập nhật lúc: 2025-11-13 14:21:29
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vâng!”

Thế là, hai tên gia đinh đồng loạt quỳ rạp, hướng ngoài, cùng ôm song sắt mà rên rỉ: “G.i.ế.t ! Mau tới ! Còn thiên lý vương pháp nào …” “Ai da da, đau c.h.ế.t mất thôi! Có đ.á.n.h c.h.ế.t !”

Giữa cái âm thanh như heo chọc tiết đó, Ngụy Lân Trì hung tợn trừng mắt về phía buồng giam đối diện, buồng giam đều lớn như , nhưng bên đó chỉ hai , nên thoáng qua liền thấy rộng rãi hơn nhiều. Ngụy Lân Trì đang lưng tên gia đinh , định , khoé miệng kéo căng bởi vết thương, đau đến mặt mày vặn vẹo: “Hai các ngươi cứ chờ đấy cho , nhất là cái tên mặt hồ ly !”

Cách con đường nhỏ giữa hai buồng giam. Vị công tử mang mặt nạ hồ ly, khoác áo bào trắng như tuyết, dọn dẹp một đất đủ cho . Hắn thậm chí chẳng thèm , chỉ giọng lớp mặt nạ đang ẩn chứa ý : “Nửa canh giờ , hình như câu một .”

Ngụy Lân Trì nghẹn . Hình ảnh trận ẩu đả theo những lời ùa về trong đầu , khiến khuôn mặt đang sưng vù như đầu heo của càng thêm đau rát, các vết bầm tím cũng nhói lên. “Ngươi, ngươi đừng đắc ý!” Hắn đầu tìm kiếm khắp nơi: “Vạn Mặc ? Vạn Mặc ?!”

“Bẩm thiếu gia, Vạn thiếu gia vẫn còn đang ngất ạ.”

“Phi! Phế vật!”

Ngụy Lân Trì , bộ dáng hận thể nuốt sống mang mặt nạ hồ ly đối diện: “Đến cái mặt nạ cũng dám tháo, còn dám lớn tiếng với ? Vừa , mấy ngày , tiểu gia , 'Hắc Diêm kỵ'  một loại hình phạt ngay cả bọn rợ Bắc Cương cũng mà kinh hồn bạt vía – đợi tới lúc quan hình tới, sẽ bảo cho ngươi nếm thử!”

Bàn tay Tạ Thanh Yến đang nhổ cỏ dại dừng . Hắn khẽ ngước mắt, vặn chạm ánh mắt đầy nghi hoặc của Thích Bạch Thương, như thể đang hỏi: Thật sự?

Tạ Thanh Yến chậm rãi rũ hàng mi dài xuống, kéo Thích Bạch Thương tới chỗ mà dọn dẹp sách sẽ: “Hắn bậy bạ, nàng đừng để ý.”

“Ta bậy ?” Ngụy Lân Trì giận quá hóa : “Ta thấy ngươi là thấy quan tài đổ lệ thì ! Đợi lát nữa sai lấy dầu sôi tưới qua ngươi, lột sống một tầng da xem, ngươi sẽ bậy !”

Thích Bạch Thương xuống, thể liền khựng . Nàng khẽ run, đôi mắt thoáng ngẩng lên, hoang mang về phía Tạ Thanh Yến.

Ánh mắt sâu như đáy mực — lặng lẽ, tối tăm, mà cũng nguy hiểm đến mức khiến dám lâu. Trong đôi mắt phẫn nộ, hoảng sợ vạch trần, chỉ thứ bình tĩnh đến rợn , giống như cảm xúc đều giấu xuống đáy linh hồn.

Tạ Thanh Yến siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, bàn tay lạnh lẽo mà mạnh mẽ, như thể chỉ cần buông , như thể chỉ cần buông một khắc thôi, sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/262.html.]

mới đ.á.n.h , y phục trắng như tuyết của vẫn hề vấy bẩn, nhưng lúc , chẳng hề kiêng kỵ mà quỳ xuống nền đất dơ bẩn. Tạ Thanh Yến quỳ xổm đầu gối Thích Bạch Thương, nắm lấy những ngón tay lạnh của nàng, giấu lòng bàn tay . Hắn lưng về phía buồng giam của Ngụy Lân Trì, vén nửa chiếc mặt nạ hồ ly lên, cúi đầu hà sưởi ấm cho nàng, thấp giọng: “Yêu Yêu, đừng sợ .”

Trong quân, việc thẩm vấn xưa nay vốn tàn khốc. Nếu kỷ luật nghiêm minh, thưởng phạt rành rẽ,  cũng thể nắm trong tay Diêm Vương Sát cùng ba mươi vạn Trấn Bắc Quân. 

lẽ, đối với Thích Bạch Thương, tất cả những lý lẽ — chẳng qua chỉ là một cái cớ.

“... Ta sợ.” Thích Bạch Thương rũ mắt, nhẹ giọng đáp.

Bàn tay Tạ Thanh Yến đang nắn vuốt các ngón tay nàng khẽ dừng, ngẩng đầu nàng, đối diện với đôi mắt đen láy trong suốt như nước mùa thu .

,” Thích Bạch Thương khẽ hít một , nhân lúc còn sững , liền rút tay khỏi lòng bàn tay , giọng thấp đến gần như thì thầm,“Như … với lễ hợp.”

Tạ Thanh Yến chợt tỉnh hồn, đáy mắt rút ý phủ lên một tầng sung sướng. Hắn dễ dàng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng trở .

“Ta chính là Phu quân của nàng, gì mà hợp, Phu nhân?” Xưng hô nhấn mạnh.

Thích Bạch Thương ngẩn , đem âm thanh hạ thấp nhất, cố gắng để chỉ hai thấy: “Ngươi rõ đó chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”

“Hai các ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó? Nói lời trăn trối ?!” Mắng mắng thành kịch độc diễn, Ngụy Lân Trì bực bội đến thở dốc, dậy tiến đến lối nhỏ, chỉ đối diện mà c.h.ử.i bới.

lúc , ở đầu của buồng giam vang lên tiếng xích sắt va chạm. Khuôn mặt bầm tím của Ngụy Lân Trì lộ vẻ mừng rỡ, đạp một cước tên gia đinh: “Kêu to lên nữa!” Thế là hai tên càng sức rên rỉ than oan.

“Phanh! Phanh!” Chiếc gậy dọa nạt đập mạnh song sắt nhà lao. Tên ngục dẫn đầu lộ vẻ khó coi: “Yên lặng một chút, Đại Lý Tự Khanh Trần đại nhân tới!”

Trong buồng giam đối diện. Ánh mắt Thích Bạch Thương khẽ biến, nàng nhẹ giọng với Tạ Thanh Yến: “Vụ án chuyển sang Đại Lý Tự xử lý, đương trị hôm nay là Thiếu Khanh Tiêu Thế Minh mới đúng, thì cũng nên là trưởng. Một kẻ như Vạn Mặc, mà thể khiến Đại Lý Tự Khanh đích tới một chuyến?”

Tạ Thanh Yến hạ mặt nạ xuống: “Trước hết, cứ bình tĩnh xem biến .”

Trong lúc hai dậy, đoàn bên ngoài lối nhỏ tới gần.

Loading...