Thích Thế Ẩn im lặng.
Hắn rõ những lời sai.
Tiêu Thế Minh nhậm chức Đại Lý Tự lâu, am hiểu rõ từng tầng trong ngoài, lời căn cứ.
… rõ sai mà dám động, thấy mục nát mà dám trừ, chẳng cũng là một loại tội ?
Hắn cúi đầu, xuống hồng bào , lòng nặng như chì.
Màu đỏ vốn là sắc của trung liệt và chính nghĩa, giờ phút , trong mắt chỉ còn thấy một vệt m.á.u tan.
Hắn khẽ siết tay, giọng thấp , dường như chỉ với chính : Nếu mặc cho sai trái hủ đốn lan rộng, khoác áo , chẳng là uổng công 'ngay' ?
Công đường rơi tĩnh lặng.
Bỗng —
“Cốc, cốc, cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu trực ban khom bước , quỳ gối bẩm báo:
“Khải bẩm Tiêu đại nhân, Thích đại nhân.”
“Chuyện gì?” Tiêu Thế Minh ngẩng đầu, nét mặt nghiêm nghị.
“Vừa nhận tin từ Kinh Triệu Phủ,” tiểu đáp, “đêm nay tại chợ phía tây, Vĩnh Nhạc phường, kẻ say rượu phóng ngựa, va chạm thương qua đường. Sau đó phát sinh ẩu đả, náo động dân chúng. Kinh Triệu Phủ bắt giữ các bên liên can, hiện gửi công văn thỉnh Đại Lý Tự tiếp nhận và thẩm tra.”
Thích Thế Ẩn khẽ nhíu mày, định lên tiếng.
Tiêu Thế Minh khoát tay ngắt lời , bực bội : “Nguyên Khải Thắng xem Đại Lý Tự là nơi nào, chuyện vặt vãnh cỏn con như thế cũng Đại Lý Tự tới thế xử lý ?"
Tiểu chần chừ một chút, hạ giọng: “Kẻ say rượu cưỡi ngựa hai , một là Vạn Mặc, con trai của Thái Phủ Tự Thiếu Khanh.”
Sắc mặt Tiêu Thế Minh khẽ biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/261.html.]
Xét về phụ Vạn Mặc, Thái Phủ Tự Thiếu Khanh chỉ là Tòng Tứ Phẩm, thấp hơn chức Chính Tứ Phẩm Hữu Thiếu Khanh Đại Lý Tự của một bậc. Song, bộ kinh thành đều rõ, tên thiếu gia Vạn Mặc hoành hành ngang ngược, là nhờ Thái sư đương triều, Tống Trọng Nho.
Trước chuyện cưỡi ngựa đ.â.m thương , ngay cả vụ việc cường đoạt con gái nhà lành, bức tử nữ nhi của một gia đình ở thành Nam cách đây lâu, khiến hai vị lão nhân đến mù lòa, đòi công bằng còn đ.á.n.h trọng thương cũng ai dám .
Tiêu Thế Minh theo bản năng về phía Thích Thế Ẩn. Thích Thế Ẩn vẫn giữ vẻ mặt bất động, thậm chí giữa hàng mày còn ẩn hiện một tia hứng thú: “Người cưỡi ngựa còn là ai?”
Tiểu chắp tay hành lễ: “Là Ngụy Lân Trì, con trai của Tiết độ sứ Dương Đông, Ngụy Dung Tân.” Ánh mắt Thích Thế Ẩn khẽ động: “Hai hẳn là hề liên quan, thể say rượu, cùng gây sự với ?”
Tiêu Thế Minh đáp: “Năm ngoái, Tiết độ sứ kinh báo cáo công vụ. Ngụy Lân Trì hẳn là theo phụ tới, vì ham chơi nên nán kinh thành vài ngày. Những kẻ ăn chơi lêu lổng, 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã', kết giao với cũng là lẽ thường tình.”
“... Tốt nhất là như .” Thích Thế Ẩn ngẩng đầu lên: “ hồi báo Kinh Triệu Phủ, cứ vụ án , Đại Lý Tự nhận.”
“Ôi chao—” Tiêu Thế Minh đưa tay định ngăn , nhưng tiếc là kịp. Chờ khi tiểu cáo lui rời , bất đắc dĩ vỗ tay, về phía Thích Thế Ẩn: “Vô Trần , , thế là vì cớ gì cơ chứ?”
“Vạn Mặc là con trai của Thái Phủ Tự Thiếu Khanh.” Thích Thế Ẩn vỗ mạnh xuống công văn, mặt cuối cùng cũng lộ ý lâu: “Vùi đầu đống công văn lâu như , đến giờ mới thể tìm điểm đột phá, thể bỏ qua ?”
Tiêu Thế Minh cúi đầu ghé tai: “Dù thế nào chăng nữa, xét về quan hệ thuộc, Thái sư Tống Trọng Nho cũng chính là ngoại tổ phụ của !” Thích Thế Ẩn dậy lớn: “Trước luật pháp, phân sơ.” Hắn chỉnh quan bào, cúi nắm lấy cánh tay Tiêu Thế Minh, kéo cùng: “Tiêu đại nhân, cơ hội thăng quan tiến chức bậc , ngài cùng ?”
“Ha! Cơ hội bậc , cứ để một hưởng !” Tiêu Thế Minh giật tay , lườm nguýt Thích Thế Ẩn: “Ta cái gan hùm mật gấu như , dám vuốt râu hùm của Tống thái sư !”
“Nếu , Tiêu đại nhân cứ chờ tin vui của .” Thích Thế Ẩn bước ngoài.
Sau lưng , Tiêu Thế Minh đống công văn. Bóng công văn chất cao như núi phủ lên hình , dõi theo bóng dáng bạn chí cốt bước khỏi cửa, thần sắc nhất thời u ám khó hiểu.
Khi bước xuống thềm đá, Thích Thế Ẩn thoáng thấy tiểu báo tin, chợt nhớ điều gì, bèn vẫy tay gọi đối phương.
“Thích đại nhân.” Tiểu vội vã tiến tới. Thích Thế Ẩn hỏi: “Vừa ngươi nhắc tới, thương do ẩu đả với hai kẻ thế nào , nguy hiểm đến tính mạng đấy chứ?”
“Cái ...” Tiểu nhất thời lộ vẻ mặt kỳ quái.
Thích Thế Ẩn nhíu mày: “Có gì cứ thẳng thắn là . Nếu hai hại đến tính mạng bá tánh, chẳng lẽ còn bao che?”
“Không, . Đại nhân hiểu lầm .” Tiểu cẩn thận : “Hai thì , suýt mất mạng .... là hai vị thiếu gia ạ.”
Thích Thế Ẩn: “...”
“Ôi trời ơi, đau c.h.ế.t , đau c.h.ế.t mất thôi... G.i.ế.t ! Có g.i.ế.t !”
Trong ngục Kinh Triệu Phủ, hai buồng giam đối diện , ở cuối cùng. Ngụy Lân Trì mặt mũi sưng vù, đang lưng một gia đinh quỳ rạp đất, đồng thời vung một cước, đá m.ô.n.g một gia đinh khác đang kêu : “Kêu lớn tiếng ! Lão tử cho ngươi ăn cơm ?” Hắn trừng mắt sang bên: “Ngươi ... cùng kêu!”