Phong hoa hoạ cốt - 253

Cập nhật lúc: 2025-11-12 14:19:17
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước mặt là Trạm Vân Lâu nổi tiếng nhất kinh thành Đại Dận, nơi giới văn nhân nhã sĩ Thượng Kinh yêu thích, lui tới dân thường — rốt cuộc một chén rượu của Trạm Vân Lâu giá trị bằng một thỏi vàng, lời đồn vô căn cứ.

Thích Bạch Thương cúi đầu, tìm kiếm bục lên xuống xe ngựa, nhưng chỉ tìm thấy .

“Nga, cửa vội vàng, quên mang.”

Tạ Thanh Yến bên cạnh xe xoay , hờ hững đưa tay: “Ta ôm Yêu Yêu xuống xe.”

Thích Bạch Thương cứng đờ: “Vẫn là cần…”

“Vẫn là Thích Thế Ẩn ôm thì , ?”

“...”

Tuy vì tấc đất tấc vàng, khách khứa lui tới bên ngoài Trạm Vân Lâu cũng nhiều, nhưng Thích Bạch Thương cũng dám gây chú ý, đành nắm chặt vạt áo, mặc cho Tạ Thanh Yến ôm nàng xuống.

buông nàng

“Tạ Thanh Yến!” Ngay khoảnh khắc đối diện với ngang qua bên cạnh, Thích Bạch Thương liền cuống quýt cúi thấp mặt, gần như vùi lòng n.g.ự.c .

“Ngươi buông …”

các đốt ngón tay đang giam cầm nàng của Tạ Thanh Yến siết chặt, rũ mắt liếc trong lòng: “Yêu Yêu, hôm nay là tân hôn của chúng ? Ta là phu quân của nàng, vì thả?”

“Ngươi —”

“Nàng điều tra cái c.h.ế.t của mẫu nàng, cùng nàng tra. Nàng mượn thế lực của Ba Nhật Tư, cũng thể bảo hộ nàng thành sự. chỉ một điều, Yêu Yêu, nàng nhớ rõ ràng.”

Tạ Thanh Yến kề tai, từng chữ từng chữ như nàng khắc cốt ghi tâm.

“Ta còn sống, nàng gả cho khác.” Chờ một chút nữa thôi, chờ c.h.ế.t .

Thích Bạch Thương ngẩn , ngước mặt .

Đại tuyết rơi đầy trời, cuộn trắng cả thiên địa.

Gió quét qua, cuốn những bông tuyết rơi rào rạt vạt áo Tạ Thanh Yến, phủ kín từ vai đến tay áo, đến cả đầu mũi giày.

Trong cơn mơ hồ của tuyết và gió, Thích Bạch Thương — một trường bào trắng toát, giữa mênh m.ô.n.g trời đất, trắng hơn cả tuyết, lạnh hơn cả tuyết.

Sắc trắng , thuần khiết của sinh, mà là tịch mịch của tử.

Lạnh lẽo đến mức như cắt qua da thịt .

Nàng bỗng hiểu .

Không cần , nàng cũng rõ.

Trong mắt Tạ Thanh Yến, hôm nay nàng mặc áo đỏ, là áo cưới.

Còn , khoác màu trắng … là áo liệm của c.h.ế.t.

Hắn cùng nàng sinh tử hòa hợp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/253.html.]

Không là kết duyên, mà là lấy cái c.h.ế.t để buộc chặt cả hai.

“……”

Một cơn gió thổi qua, thổi tung tóc nàng.

Thích Bạch Thương bỗng cảm thấy trong lòng nhói đau, cũng rõ vì .

Tạ Thanh Yến…

Thật sự là một kẻ điên.

Một kẻ điên đến cùng cực.

Trạm Vân Lâu, chia hai các.

Trong đó nội các  trong giới gọi là Diễn các, vì nơi ba mặt vòng quanh, chỉ chừa chính giữa một tòa sân khấu cao dựng sừng sững — chỗ gánh hát biểu diễn.

Mỗi ngày, diễn các đều mời những ban nghệ khác : khi thì là bình thư đại gia kể truyện, lúc là gánh hát danh môn, cũng khi là những bậc tao nhân thiện tấu đàn, giỏi âm luật, say lòng khách đến .

Hôm nay, sân khấu là Tường Ban – đoàn hát nổi danh khắp Đại Dận, dân gian tôn là bậc nhất trong các gánh tuồng.

Dưới lầu, đông kín. Tiếng vỗ tay, tiếng hò reo vang rền như sóng dậy, từng đợt từng đợt dội ngược lên lầu, hòa cùng tiếng phách, tiếng trống, tạo thành một khúc nhạc náo nhiệt mà say mê.

Đối diện sân khấu, ở tầng hai phía đông, là gian tịnh phòng  vị trí tuyệt hảo để xem diễn. Gian che bằng ba mặt bình phong, phủ thêm sa mành mỏng, để bên trong thể thưởng diễn, giữ sự riêng tư dòm ngó.

Giờ phút , đại chưởng quỹ Trạm Vân lâu đang bên ngoài màn sa. Ông cúi rạp , cẩn thận bóng dáng bên trong qua lớp màn sa, cung kính : “Nếu Đại nhân ngại ồn, tiểu nhân xin cho thanh tràng ngay lập tức.”

Bên trong trướng mành.

Tạ Thanh Yến nghiêng mắt về phía Thích Bạch Thương, đang đối diện qua chiếc bàn vuông: “Yêu Yêu ngại ồn ?”

Mặc dù vân sa che mặt, Thích Bạch Thương vẫn vô cùng dây dưa cùng Tạ Thanh Yến ở mặt khác. Nàng như thể đống gai, xong lời càng nhíu chặt đôi mày thanh tú.

“Chúng đến , dù thấy ồn cũng nên là chúng rời , cớ gì vô cớ đuổi ?”

Tạ Thanh Yến dường như liệu , khẽ, : “Nghe thấy chứ?”

“Dạ, , cô nương khoan dung độ lượng, là tại hạ suy xét chu ...” Đại chưởng quỹ Trậm Vân Lâu liên tục tâng bốc.

Tạ Thanh Yến nhàn nhạt : “Không việc của ngươi, lui xuống .”

“Vâng!”

Chờ khi những bên ngoài đều rời , Thích Bạch Thương mới hồn. Nàng khóe môi Tạ Thanh Yến còn vương chút ý tan hết: “... Ngươi cố ý?”

“Gì?” Tạ Thanh Yến hỏi .

“Ngươi rõ ràng ý , còn cố tình hỏi ?”

“Từ khi bước chân lầu, Yêu Yêu tựa như trai khép chặt xác, cũng chẳng còn cách nào. Chỉ nàng  thêm đôi câu lời vàng, mong Yêu Yêu thông cảm cho nỗi khổ của .”

“...”

Thích Bạch Thương thật sự bội phục Tạ Thanh Yến, thể dùng lớp 'họa bì' ôn tồn lễ độ để thốt những lời vô sỉ đến thế. Nàng đầu về phía sân khấu kịch, nhịn nhịn, cuối cùng ... vẫn nhịn : “Ta thực sự thể rời ?”

Loading...