Phong hoa hoạ cốt - 252
Cập nhật lúc: 2025-11-12 14:18:17
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Cập nhật lúc: 2025-11-12 14:18:17
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Thích Bạch Thương chỉ cảm thấy lưng áo lạnh toát.
Cái — là yêu nghiệt sơn dã hóa hình !
Sao thể lời nào cũng như lột hết tâm can khác mà mổ xẻ, khiến kẻ tức, sợ.
Để giấu vẻ chột , cũng để tránh ánh mắt xuyên thấu lòng , nàng đưa tay định nhấc chung bên cạnh lên.
“Tê—”
Nước chạm tay, nóng rẫy.
Giữa tiết trời đông, sức nóng xuyên qua men sứ mỏng, khiến nàng vội rụt tay, đầu ngón tay đỏ ửng.
Tạ Thanh Yến cau mày, buông ly của xuống.
Hắn khẽ xoay , đẩy nhẹ song cửa xe ngựa.
Ngoài , tuyết vẫn rơi trắng trời.
Hắn duỗi tay , vốc một nắm tuyết lạnh, .
Không để nàng kịp tránh, Tạ Thanh Yến nắm lấy tay nàng, kéo về phía .
Đầu ngón tay lạnh buốt của phủ lên tay nàng, mang theo từng giọt tuyết đang tan, chậm rãi chảy dọc xuống những ngón tay mảnh khảnh.
Hơi lạnh ngấm qua da thịt, khiến nàng khẽ run.
Mà , vẫn cúi đầu, chậm rãi dùng lòng bàn tay bao lấy tay nàng, để ấm của hòa cùng cái lạnh , như thể dùng chính nhiệt độ của bản xua tất cả những phòng nàng giấu trong lòng.
Ánh sáng bên ngoài phản chiếu khoang xe, chiếu lên gương mặt , nửa sáng, nửa tối.
Trầm tĩnh đến mức khiến dám lên tiếng.
Một lát , lên tiếng:
“Thích cô nương nghề y nhiều năm, ngay cả ấm lạnh cũng phân biệt ? Chỉ bằng như , cũng dám dùng chuyện giả c.h.ế.t đ.á.n.h cược?” Tạ Thanh Yến trầm giọng.
Thích Bạch Thương hồn: “Rõ ràng là thấy khi ngươi châm cầm như , tưởng rằng nóng nên mới…”
Nàng khựng , nghĩ đến điều gì đó.
Nàng rút tay về, trở tay nắm lấy tay Tạ Thanh Yến, buộc mở các đốt ngón tay thon dài băng tuyết lạnh đến thấu xương, quả nhiên thoáng thấy vết bỏng đỏ dù qua lớp chai mỏng ở lòng bàn tay.
“... Tạ Công sở thích tự ngược ?” Thích Bạch Thương bực bội trừng mắt.
“Nàng lo lắng cho ?” Tạ Thanh Yến bình tĩnh .
“... Ngươi nghĩ nhiều , chỉ là bản năng của hành y, bất luận nghề y nào cũng thích yêu quý thể .”
“Yêu Yêu cái gì, đó chính là cái gì.”
“...!”
Thích Bạch Thương cảm thấy nàng sớm muộn cũng sẽ Tạ Thanh Yến luyện thành một vị Bồ Tát sống.
Nàng buông lỏng tay Tạ Thanh Yến, ánh mắt lướt qua vai , nhớ vết bỏng nàng từng thấy lưng ở chùa Hộ Quốc.
Chỉ là vết thương cũ mới quá nhiều, chi tiết thể phân biệt, trải qua bao nhiêu cửu tử nhất sinh ở Bắc Cương, mới giữ cái mạng nguyên vẹn như .
“Lúc , Tạ Công ... cũng từng chịu bỏng ?” Thích Bạch Thương giả vờ vô tình hỏi.
Các đốt ngón tay Tạ Thanh Yến rũ trong vạt áo dài run lên.
Một lát , ngẩng đầu, giọng bình thản mà trầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/252.html.]
“Trên chiến trường, gặp cảnh lửa thiêu doanh trại… chẳng chuyện hiếm. Sống sót giữa tro tàn, chẳng còn là điều gì hiếm lạ.”
Thích Bạch Thương khẽ mím môi, đôi mắt dõi theo ánh nến yếu ớt bàn.
Giọng nàng nhẹ đến mức tưởng như sợ khuấy động khí:
“… A Vũ… từng thấy bỏng nặng, từ đó cứ thấy lửa là kinh sợ.
Tạ công, vì từng… như thế?”
Tạ Thanh Yến nàng, khóe môi nhếch nhẹ, nhưng .
“‘A Vũ?’”
Hắn nhắc , giọng thoáng khàn.
“Đêm qua ngươi hôn mê, vẫn ngừng gọi cái tên . Người đó là gì của nàng?”
Thích Bạch Thương khẽ sững, dời mắt , bình thản đáp:
“Chỉ là bạn chơi thuở nhỏ mà thôi.”
“Chỉ là bạn chơi cùng?”
“ .”
Tạ Thanh Yến khẽ cúi đầu, khóe môi vẽ một đường nhẹ, nhưng trong đáy mắt tối như vực sâu.
“Ta và ‘A Vũ’ của nàng… giống .”
“Càng sợ, càng tránh né ư?”
“Không, càng chán ghét… càng ép thẳng. Càng sợ… càng buộc bản thừa nhận.”
Nói dứt, vươn tay nhấc ngọn đèn giá.
Ánh lửa lay động soi rõ xương ngón tay thon dài, đó, những ngón tay thon dài đó thong thả úp xuống, chỉ “tách” — ngọn nến tắt phụt.
Bóng tối lập tức tràn khoang xe, nuốt trọn sáng.
Hơi khói mờ bốc lên, vương đầu ngón tay , lượn quanh những đường gân mảnh — giống như một thứ khói mộng sinh diệt,
Thích Bạch Thương mà nheo mắt .
“Như ,” Tạ Thanh Yến rủ mắt, thanh tuyến chút d.a.o động, chậm rãi nghiền qua tàn tro còn sót giữa các ngón tay, “Ngày tái ngộ, nó mới trở thành điểm trí mạng.”
“...”
Thích Bạch Thương mất một lúc lâu mới tìm giọng , khó khăn dịch ánh mắt khỏi những ngón tay của đó.
“Ngươi đối với chính thật sự tàn nhẫn.”
Tạ Thanh Yến: “Ta đối với địch nhân càng là như .”
Xe ngựa dừng , Tạ Thanh Yến thong thả ung dung ngước mắt, giữa tiếng tuyết rơi rào rạt dần rõ ràng, chậm rãi dậy, phất qua bên tai nàng: “Ta cho rằng, Yêu Yêu tự thể nghiệm .”
“...”
Thích Bạch Thương kịp bất kỳ phản ứng nào, đó nàng một bước, vén màn xe ngựa.
Hắn rời , thở dồn nén của nàng cũng tức khắc thả lỏng.
Thích Bạch Thương lòng còn sợ hãi về phía ánh nến tắt, ánh mắt phức tạp dừng một chút, mới dậy.
Tóm cũng chẳng con đường nào để lựa chọn.
Thích Bạch Thương buộc chặt khăn che mặt vân sa đỏ, khoác thêm áo lông chồn, khom lưng bước khỏi xe ngựa.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.