Tiếng dứt, Thích Bạch Thương nâng nhẹ ngón tay, mắt về hòm thuốc, định kết thúc việc xem mạch.
Thế nhưng, ngón tay nàng còn rời khỏi cổ tay .
Cổ tay Thích Bạch Thương bỗng nhiên Tạ Thanh Yến lật . Những ngón tay thon dài, lạnh lẽo của lướt qua cổ tay nàng, nhân lúc nàng sững sờ, giữ chặt lấy tay nàng. Theo phản xạ, Thích Bạch Thương cũng siết lấy cổ tay Tạ Thanh Yến.
Hai tay họ, cứ thế đan chặt .
Gò má Thích Bạch Thương ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh : “Tạ công ý gì?”
Tạ Thanh Yến nắm chặt cổ tay nàng, ép nàng sát gần: “Sao nàng , bây giờ... sẽ g.i.ế.t nàng?”
“Nếu Tạ công nỡ ...” Thích Bạch Thương kéo đến, ánh mắt lướt qua vệt m.á.u thấm ướt cả áo lót vai , “...thì chịu hình phạt .”
Mi mắt Tạ Thanh Yến khẽ run, tự giễu : “Nàng cho rằng nỡ?”
Không đợi Thích Bạch Thương mở miệng, ánh mắt trầm xuống: “Chuyện hôm nay liên quan đến nàng. Dù hòa nàng, cũng như thế. Đại Dận tuyệt đối thể dẫm lên vết xe đổ khi Bùi thị diệt môn, chịu cái nhục cắt đất cầu hòa.”
“...Ta .”
Thích Bạch Thương vốn định gì đó, nhưng thấy mặt tuy đang ở thế thượng phong, vầng trán lấm tấm mồ hôi, tóc mai cũng ẩm, ngay cả đôi môi mỏng mím chặt cũng còn huyết sắc.
Hình phạt trượng đánh, dù là nhẹ nhất, cũng vài ngày mới xuống giường nổi.
Không đang cố gồng cái gì.
“Buông tay,” Thích Bạch Thương cau mày, “Ngươi đau.”
“…”
Nghe thấy âm cuối run rẩy của nàng, bàn tay đang siết chặt của đột ngột buông lỏng.
Thích Bạch Thương chút ngạc nhiên lên, nhưng Tạ Thanh Yến lưng , phía trong, giấu thần sắc trong bóng tối.
“Ta cần cởi áo để bôi t.h.u.ố.c cho ngươi.” Thích Bạch Thương cũng so đo nữa, tiến đến cởi áo lót của Tạ Thanh Yến, “Ngươi đừng cử động, sẽ ảnh hưởng đến vết thương.”
“…”
Thấy Tạ Thanh Yến ngầm đồng ý, Thích Bạch Thương liền cẩn thận, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cởi áo cho .
Trên tấm lưng thon dài của , thịt nát và áo lót dính chặt , chỉ một cử động nhẹ cũng là cái khổ xé da rách thịt.
Thích Bạch Thương dùng gạc thấm dung dịch thảo d.ư.ợ.c trong hòm thuốc, từ từ bóc tách vết thương, xử lý vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảnh miệng vết thương rách , m.á.u tươi một nữa ứa .
Đến khi cởi chiếc áo lót , để lộ vết thương, cũng qua nửa tuần .
Thích Bạch Thương buông miếng gạc sớm đẫm m.á.u xuống, dùng mu bàn tay quệt nhẹ lớp mồ hôi mỏng trán: “Từ lúc quen ngươi, hiếm lúc nào thấy da thịt ngươi lành lặn cả.”
Người mặt rên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/245.html.]
Ngay lúc Thích Bạch Thương đang nghi ngờ Tạ Thanh Yến từ nãy đến giờ một lời, liệu đau đến ngất , thì thấy giọng khàn khàn của nọ, mang theo ý như :
“Thích đại cô nương cứ như thể ngày nào cũng thấy trút bỏ xiêm y mặt nàng .”
Thích Bạch Thương cứng , bàn tay đang vươn lấy gạc mới cũng khựng : “Không miệng lưỡi của kẻ tập võ tòng quân đều cứng như Tạ công ? Bị đ.á.n.h thành cái hồ lô m.á.u mà vẫn còn tâm tư trêu chọc khác?”
“Chỉ là hai mươi trượng thôi mà.” Tạ Thanh Yến thản nhiên .
Thích Bạch Thương thoáng bực bội, tay bôi t.h.u.ố.c dùng sức, nhưng thấy phản ứng gì.
“Nàng cứ dùng sức thêm chút nữa cũng ,” Tạ Thanh Yến dường như nhận ý đồ của nàng, giọng điệu lười biếng, uể oải, “Đã quen, cảm thấy gì cả.”
“…”
Hắn , ngược là Thích Bạch Thương nỡ xuống tay.
Nàng chậm rãi bôi thuốc, mở miệng: “Chút vết thương lẽ là gì với Tạ công, nhưng đây hẳn là đầu tiên Bệ hạ phạt ngài.”
Tạ Thanh Yến động đậy.
Thích Bạch Thương cụp mắt bôi thuốc: “Thánh tâm thể trái, đạo lý Tạ công hẳn là hiểu rõ hơn .”
“Thánh tâm… thể trái,”
Tạ Thanh Yến khẽ lặp , giọng chậm rãi, như nhấm nháp từng chữ.
Thích Bạch Thương tưởng rằng lọt, nhưng khoảnh khắc thấy tiếng khẽ — tiếng như gió thổi qua tro tàn, nhẹ mà sắc.
Hắn nghiêng đầu.
Một sợi tóc đen dài tuột khỏi ngọc quan, rơi xuống, lướt qua gò má dừng ở đường cằm gãy gọn.
Có lẽ vì mất máu, sắc da trắng đến gần như trong suốt, đôi mắt đen sâu phản chiếu ánh sáng mờ của đèn, lạnh như sương tuyết cuối đông.
Hắn khẽ liếc nàng, nụ nhạt như châm biếm:
“Nếu … cố tình trái thì ?”
“……”
Đầu ngón tay Thích Bạch Thương khẽ run.
Nàng ngẩng đầu, môi mím , trong mắt ánh lên một tia giận dữ: “
“Dẫu Tạ công tiếc mạng ,” nàng , giọng thấp nhưng kiên định, “thì cũng nên c.h.ế.t nơi biên ải, giữ vững giang sơn. Trăm năm bàn sinh tử, còn thể đời nhớ đến. nay Bệ hạ quyết ý, ngài vẫn nghịch lệnh mà … thật sự vì chuyện mà c.h.ế.t điện tiền ?”
Nàng lời nặng nề, song đối diện vẫn hề động dung.
Gương mặt bình thản như mặt nước đóng băng, khiến lòng nàng càng thêm nặng trĩu.
Ánh mắt Thích Bạch Thương dần tối .