Phong hoa hoạ cốt - 241
Cập nhật lúc: 2025-11-11 14:27:18
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Cập nhật lúc: 2025-11-11 14:27:18
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Tống thị đầu : “Ngươi dám như với ?”
“Bạch Thương dám, nhưng khác chắc,” Thích Bạch Thương ngước mắt, lạnh lùng : “Phu nhân dường như quên, cách đây lâu, ở phủ Trưởng công chúa, suýt nữa mất mạng kiếm Tạ Thanh Yến... Rốt cuộc là , là ?”
“!”
Bị chạm đến ác mộng gần một tháng khiến bà mất ăn mất ngủ, sắc mặt Tống thị trở nên xanh mét.
Thích Bạch Thương bình tĩnh lướt qua đôi kim đồng ngọc nữ tiếng chúc tụng bao vây cách đó xa.
Nàng dừng .
Bên đèn dầu lộng lẫy, bên ảm đạm như đêm, quả thực giống như trời cách xa vạn dặm.
Thích Bạch Thương định rũ mắt.
Đột nhiên, trong tầm mắt nàng hình như cảm giác.
Giữa vòng bao quanh, Tạ Thanh Yến bỗng nhiên đầu , về phía góc cuối bên của Chủ điện.
Bốn mắt .
Đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt những xung quanh đến chúc tụng, giờ phút như thủy triều đen dâng lên ở nơi sâu thẳm.
Thích Bạch Thương ánh mắt đến cứng đờ.
Gần như đồng thời.
Chính giữa Đại điện, Tạ Sách ngự tòa : “Ba Nhật Tư, việc ngươi cầu xin trẫm, chính là thật?”
“Đương nhiên! Đương nhiên là thật!”
Ba Nhật Tư dậy vòng qua trường án, quỳ giữa điện, dập đầu.
“Ba Nhật Tư Bắc Yên – kính xin cầu hôn quý nữ của Khánh Quốc Công phủ, Thích Bạch Thương!”
“Nguyện kết mối duyên tơ gấm, lấy đó minh chứng hòa hiếu hai nước, định yên cõi Bắc!”
Trong khoảnh khắc , cả đại điện chìm tĩnh lặng.
Một sự tĩnh lặng căng như dây cung.
Từ các vị đại thần đến cung nhân đều thẳng bất động, một nào dám thở mạnh
Phia ngự toà, sắc mặt đổi.
Còn phía …
Tạ Thanh Yến.
Đôi mắt bỗng trầm xuống như phủ sương lạnh.
Lạnh đến thấu xương.
Nhìn về phía Ba Nhật Tư.
Toàn điện kinh hãi, tĩnh mịch như tờ.
Ở hàng ghế nữ quyến cuối cùng, đầu Thích Bạch Thương trống rỗng. Nàng khó thể tin nổi mà phắt đầu, về phía ngự tiền.
Ba Nhật Tư … chính là cầu cưới nàng ư?
Bất giác, nàng nhớ ngày đầu gặp gỡ y tại quán . Khi , y đề cập đến mục đích đến Đại Dận:
[ A cha bảo đến, liền đến. ]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/241.html.]
[ Đến để cưới cô nương nhất Đại Dận! ]
“……”
Lúc đó, Thích Bạch Thương chỉ nghĩ là một lời đùa. Nào ngờ, đó là một trong những điều kiện hòa đàm của Bắc Yên. Cho nên, đây chính là lý do Bệ hạ triệu nàng đến chủ điện .
Đối với Tạ Sách mà , thể dùng một thứ nữ hèn mọn của Quốc công phủ để thành việc hòa , thể triệt tiêu cái đinh trong mắt, chẳng là một mũi tên trúng hai đích ?
Thích Bạch Thương nháy mắt, tự bình nỗi lòng đang dậy sóng.
Nàng bản tâm là rời xa cố thổ, nhưng nếu đủ sức chống ý thiên tử, thì cũng đành thuận thế mà …
Hôn sự , kỳ thực vẫn còn một chỗ , ít nhất khi thật sự gả sang Bắc Yên, nàng vẫn còn thể mượn phận “tân phi của Tiểu Khả Hãn” để tiếp xúc với những kẻ Trạm Vân Lâu và đoàn thương nhân Hồ .
Như , việc nắm bắt nhân vật chủ chốt liên quan đến án buôn lậu quân nhu và Tống gia, cũng chẳng còn là lời suông.
Trong lúc Thích Bạch Thương cân nhắc lợi hại, chủ điện rơi một màn bàn tán xôn xao.
Ánh mắt Tạ Sách đảo qua những lão thần: gật gù tán thành, tỏ vẻ bất mãn, cũng kẻ dửng dưng ngoài cuộc.
Cuối cùng, ánh mắt của ông dừng nơi một chiếc bàn.
Chỗ đó, một nam nhân trung niên đang quỳ . Lưng ông ép đến cực thấp, ly rượu trong tay lửng lơ giữa trung, đưa lên, cũng chẳng đặt xuống.
Tạ Sách khẩy một tiếng, thanh âm khe khẽ hạ thấp trầm dày, mang theo uy nghi khiến cả điện đều cúi đầu.
“Đã là cầu cưới nữ nhi Thích gia, , Khánh Quốc công nghĩ ?”
“……!”
Ly rượu trong tay Thích Gia Học run lên bần bật, đổ vài giọt rượu gạo cổ tay áo. Hắn bất chấp lau vội, liền buông ly, từ bàn phắt dậy, còng lưng cúi đầu quỳ sụp xuống giữa điện, dập đầu.
“Thần, thần… Thần dám vọng ngôn …”
“Chuyện hôn nhân của nữ nhi, xưa nay đều là do cha định.”
“Ngươi là phụ của Thích Bạch Thương — gì mà dám?”
Giọng ông hạ thấp, như lưỡi d.a.o ẩn trong vỏ:
“Trẫm bảo ngươi ... thì ngươi .”
Không khí trong điện chợt ngưng đọng.
Thích Gia Học quỳ rạp sát đất, tay siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch. Chiếc mũ quan khẽ run.
Một lúc lâu , ông mới khàn giọng đáp:
“Bệ hạ… Bạch Thương từ nhỏ rời nhà, nhiều năm ở trong phủ.”
“Thần… thần dám tự ý quyết định việc hôn nhân của nó.”
Ông ngập ngừng, cúi đầu thật thấp, run run đáp:
“Chỉ là… chỉ là việc … e rằng cần hỏi qua ý của chính nàng.”
Lời dứt. Phản ứng của Thích Bạch Thương rõ, nhưng chính nàng bất ngờ ngước đầu lên.
Ngay cả Tống thị bên cạnh hiển nhiên cũng ngờ tới, bà nghiến răng trừng mắt nàng một cái đầy hận ý: “Giỏi lắm ! Thật giỏi ! Thế mà dụ dỗ phụ ngươi vì ngươi mà chống uy nghiêm của Bệ hạ!”
“Nào bằng Đại phu nhân?” Thích Bạch Thương lãnh đạm rũ mắt, “Vì châm ngòi quan hệ giữa phụ và mẫu con, dám tuỳ tiện buông lời rèm pha chuyện hậu cung của Bệ hạ, chẳng lẽ sợ chọc giận thánh nhan ?”
Sắc mặt Tống thị đột biến: “Ngay cả chuyện Thích Gia Học cũng cho ngươi?”
“Không ,” Thích Bạch Thương khẽ , “Là phu nhân đ.á.n.h khai .”
“Ngươi—!”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.