Phong hoa hoạ cốt - 235

Cập nhật lúc: 2025-11-11 14:18:05
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỗ Thích Bạch Thương từ đệm mềm biến thành quần áo của Tạ Thanh Yến. Nàng giãy giụa: "Ngươi thả xuống!"

Xe ngựa khởi hành từ lâu, nàng cũng lo phủ Thích ở bên ngoài thấy, tất nhiên là chẳng còn kiêng dè gì.

Tạ Thanh Yến hề ngăn cản nàng.

Hắn chỉ giữ nàng trong vòng tay, ung dung thong thả, nhàn nhạt thưởng thức nàng nổi giận, giãy giụa, bối rối.

Cho đến khoảnh khắc .

Thân hình Thích Bạch Thương chợt cứng .

Nàng theo bản năng đưa tay, dù đang trói phía , chạm cái vật đáng ghét đang cộm … nhưng đúng lúc đầu óc thanh tỉnh lóe lên, nàng vội rụt tay .

Ngón tay co tròn, run khẽ như lá cây mắc cỡ chạm sương.

Toàn nàng cương đến nhúc nhích.

“Thế nào? Sao giãy nữa?”

Giọng Tạ Thanh Yến khàn khàn, như rượu và thở nàng thiêu đốt. Thần thái thì vẫn ung dung, mang theo vài phần lười biếng. Hắn nghiêng cằm, nâng chén rượu, liếc nàng một cái — ánh mắt hờ hững mà như hồ sâu đáy. “Tuy vốn chỉ định dẫn nàng gặp một ,” thong thả tiếp, “nhưng nếu nàng ở trong xe ngựa chút chuyện thú vị… cũng phản đối.”

"…"

Sắc đỏ nơi mày mắt Thích Bạch Thương lan xuống má, như tuyết trắng ánh hồng thiêu đốt, loang từng chút một.

Nàng trốn tránh ánh mắt — nhưng ánh mắt hề rời nàng.

Ánh như thực thể, dán chặt lên nàng, chạm đến liền khiến da thịt nàng nóng lên đến đó, như từng tấc từng tấc chiếm cứ.

Nàng run nhẹ, c.ắ.n môi:

“Ngươi… thả xuống.”

Tạ Thanh Yến khẽ . Nụ mềm mại, chậm rãi, mà nguy hiểm như hoa độc nở trong đêm.

“Không.”

Thích Bạch Thương nghiến răng nghiến lợi :

“Ngươi… sợ … phế ngươi ?”

"Sợ, sợ." T

Tạ Thanh Yến chẳng những thả nàng xuống, mà còn nâng nhẹ đầu gối, buộc nàng dịch gần hơn, cơ hồ áp sát eo bụng .

Thích Bạch Thương trói tay phía , thể giữ vững, liền nhào lồng n.g.ự.c , bật một tiếng kinh hô nhỏ.

Tạ Thanh Yến thấy , càng chẳng ý mà buông tha.

Khoảng cách giữa hai chỉ còn trong gang tấc. Hơi thở quấn lấy , gần đến mức mỗi nhịp tim như hòa một chỗ.

Trong giây lát tĩnh mịch

Thích Bạch Thương nghẹn một tiếng rên thấp… dằn xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/235.html.]

ngay đó, tiếng nín nhịn hoá thành nụ trầm khàn, lười nhác mà mê hoặc, như dội từ nơi sâu nhất trong lồng n.g.ự.c .

Hắn áp bên tai nàng, giọng thấp đến mức dường như thấm da thịt:

“Nếu Yêu Yêu thật … phế ,” thở khẽ phả qua vành tai nàng, nóng lạnh giao nàng run nhẹ,

“thì những ngày phía …” Dừng một nhịp, thở sát hơn, ý càng sâu:

“…chẳng Yêu Yêu chịu trách nhiệm với ?” 

Môi lướt qua bên tai nàng, âm cuối mơ hồ, mang theo dụ hoặc:

“Mặc …đùa nghịch.”

"Ngươi mơ!" Thích Bạch Thương giận đến mức c.ắ.n .

"Ân, trong mộng đều nghĩ, đêm đó Yêu Yêu ở Lăng Uyển của , là 'hầu hạ' đến nỉ non ngừng ... cả đêm?"

"…!!"

Thích Bạch Thương chọc giận đến mất lý trí, hề suy nghĩ hậu quả , ngửa đầu lên, ở chỗ gần nàng nhất , c.ắ.n mạnh một ngụm.

Đợi đến khi c.ắ.n xuống, mới nhớ đây là yết hầu của Tạ Thanh Yến.

Chóp mũi của nàng dường như còn quấn quanh một mùi sắt lạnh lẫn mùi m.á.u tươi nơi, vành môi như gì đó nhẹ nhàng cọ quệt — như vuốt ve, như đe dọa. Cảm giác nhẹ nhàng mà cũng dữ dội, khiến tim run rẩy.

Thân ảnh Thích Bạch Thương cứng đờ.

Trong chớp mắt, nàng cảm giác một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về —– hầu cổ vốn là chỗ chí mạng của con , công kích nơi , đối với  như Tạ Thanh Yến mà , khác nào tìm c.h.ế.t.

mãi đến khi xác định gặp bất cứ nguy hiểm nào, Thích Bạch Thương mới bừng tỉnh phản ứng .

Tạ Thanh Yến từ đầu đến cuối hề nhúc nhích.

Thật giống như, mặc dù nàng thật sự c.ắ.n đứt mạch m.á.u nơi cổ , cũng sẽ nàng thương dù chỉ một chút.

Thích Bạch Thương bỗng dưng kinh hãi, kinh hoàng nâng mi mắt, ngẩng lên .

Tạ Thanh Yến nửa rũ mắt, đôi mắt thâm trầm ngưng tụ nàng. Nơi đó như vực sâu biển lớn, chứa đựng vô cảm xúc, phân biệt rõ , cũng dám phân biệt.

Thích Bạch Thương cuống quýt lùi về : "Ngươi ... ngươi cứ như ... như chắc chắn dám thương tổn ngươi?"

"Nàng  cái gì mà dám." Tạ Thanh Yến giơ tay, cọ qua vết c.ắ.n cổ, một vệt m.á.u nhàn nhạt thấm giữa lòng bàn tay .

"Ta đương nhiên dám," Thích Bạch Thương cố chống đỡ, chịu đầu đối diện với đôi mắt , "Nếu g.i.ế.t ngươi, chỉ sợ khỏi xe ngựa, loạn đao c.h.é.m thành mười tám đoạn."

"…" Phía vang lên một tiếng khẽ: "Bọn họ dám."

Thái độ để tâm của khiến Thích Bạch Thương hiểu chút tức giận, nàng bình tâm tình, rốt cuộc .

"Tạ Thanh Yến, ngươi đang âm mưu quỷ kế gì?"

Tạ Thanh Yến đang tùy ý lấy lụa bố lau vết m.á.u cổ, nghiêng đầu, lười nhác liếc nàng.

"Lần ở Lăng Uyển…" Thích Bạch Thương ngừng , "Còn ở An gia, ở chỗ , ngươi luôn lừa gạt hạ sát chiêu với ngươi, rốt cuộc là ngươi gì?"

Loading...