Bóng lưng Tạ Thanh Yến ánh trăng, quanh vương hương mơ hồ của mai, thanh lãnh, khiến sợ hãi. Đai ngọc siết gọn nơi eo, trường bào rũ xuống dài như cánh sen hé nở mặt hồ trăng, theo từng bước chân của nhẹ nhàng phất động, lướt qua những dây thường xuân trong bóng đêm thưa thớt.
Khi mở miệng nữa, giọng điệu thu phần cuồng dã ban nãy, trở nên thong thả, thấp mà mị, mang theo ý nghiền ngẫm:
“Mỹ nhân như … còn nếm đủ tư vị. Ta… thể bỏ cho .”
“…”
Thích Bạch Thương khựng .
Bước chân nàng đột nhiên dừng hẳn, trong mắt hiện lên kinh hoảng mơ hồ. Nàng ngẩng đầu bóng lưng Tạ Thanh Yến, dáng vẻ ... dường như đang giận.
Nàng bỗng nhiên, còn trở về phòng nữa.
Dường như phát hiện sự kháng cự trong lòng bàn tay tăng lên, Tạ Thanh Yến chợt nghiêng đầu, ánh mắt liếc về phía sân hẹp phía , nàng. Khóe mắt cong, lười nhác hỏi.
“Thế nào giờ mới sợ ?”
Thích Bạch Thương thận trọng quan sát, chậm rãi cảm nhận những biến chuyển dù là nhỏ nhất gương mặt Tạ Thanh Yến.
Tuy lời lẽ thốt hề đoan chính, nhưng ít , mặt còn thấy cái vẻ điên cuồng dữ tợn như nàng trông thấy ở Lăng Uyển.
Hẳn là... .
Thích Bạch Thương thầm nghĩ, lòng bớt phần nào bất an, liền trấn định : “Ta tin tưởng Tạ Công. Đã hứa, ắt sẽ thất tín.”
Lại Tạ Thanh Yến khẽ nhạt một tiếng, nụ nửa vời, rõ ý tứ. Hắn xoay , thản nhiên đáp: “Xảo ngôn thiện biện, nàng cứ giữ lấy mà lừa hổ con rời thảo nguyên .”
“?”
Thích Bạch Thương sững .
— Ban ngày, nàng mới Ba Nhật Tư rằng, ở quê hương , cái tên "Ba Nhật Tư" mang ý nghĩa là hổ con. Tạ Thanh Yến mà ?
Là do mạng lưới của Tạ Thanh Yến thực sự giăng khắp Thượng Kinh, thế lực đáng sợ hơn nàng tưởng, là...
Vừa khỏi hành lang gấp khúc, Thích Bạch Thương cân nhắc ngữ khí, khẽ cất tiếng hỏi: “Ngài lai lịch của Ba Nhật Tư?”
“Câu nên để hỏi mới ,” Tạ Thanh Yến lạnh giọng , “Ngay cả lai lịch của nàng còn rõ, mà dám tùy tiện tiếp cận, còn lợi dụng . Không sợ rước họa ?”
Giờ phút là lúc nàng việc cần cầu cạnh , Thích Bạch Thương đành nuốt xuống tức giận. Nàng rũ mi mắt, hạ giọng: “Ta điều tra tường tận kẻ Trạm Vân Lâu, mẫu vong mạng tay kẻ nào.”
Cả hai lúc tới sân .
Nghe lời nàng , Tạ Thanh Yến khựng , dừng bước. Hắn ngoái đầu , ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương: “Dù cho bà cùng An gia gây nên bao nhiêu nghiệt chướng, nàng vẫn tin An Vọng Thư vô tội, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/221.html.]
Lời lẽ lạnh lùng như sương tuyết giữa trời đông, Tạ Thanh Yến buông lỏng tay nàng, rút tay khỏi kẽ ngón tay đang siết chặt của nàng.
Một cảm giác lạnh buốt đột ngột thế ấm .
Thích Bạch Thương rũ mắt bàn tay giải thoát, từ từ thu về, vô thức nắm chặt lấy nó trong tay áo rộng. Nàng ngẩng mặt, đối diện với Tạ Thanh Yến: “An gia trừng phạt là đáng tội, nhưng mẫu ... Ít nhất là khi điều tra rõ việc, quyết tin rằng sẽ vì lợi ích gia tộc mà mưu hại vô tội.”
“Kết cục thành, nguyên nhân còn quan trọng ?”
“Quan trọng,” Thích Bạch Thương thanh âm nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh, một cách dứt khoát chút do dự, “Đối với mà , đó là điều quan trọng nhất.”
“……”
Tạ Thanh Yến im lặng nàng.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ của như ngọc, cực độ, nhưng cũng lạnh lẽo cực độ.
Sau một hồi lâu,
“Được.” Hắn hờ hững xoay .
“Vậy sẽ chờ xem. Vì truy cầu một cái nguyên nhân của một tội nhân, tiếc đem tính mệnh đ.á.n.h cược... Chờ , hối còn kịp ?”
Bóng lưng tuấn tú phiêu dật như cơn gió lạnh, hề ngoái nàng lấy một , khoác ánh trăng mà rời .
Thích Bạch Thương lòng nặng trĩu, tại chỗ, chút thất thần theo cái bóng xa.
“Cô nương?”
Mãi đến khi tiếng của Liên Kiều vang lên từ phía , nàng mới giật trở về với thực tại.
Thích Bạch Thương khẽ chớp đôi hàng mi dài lạnh buốt như sắp kết sương, .
Liên Kiều ôm áo choàng lông chồn, bước nhanh từ trong viện chạy : “Trời lạnh thế , còn ngoài thẫn thờ? Hôm nay cửa gấp, nô tỳ còn kịp mang —— Ơ?”
Đến gần, rõ chiếc áo choàng cẩm y chấm đất Thích Bạch Thương, Liên Kiều nghi hoặc .
“Áo lông chồn Cô nương là từ ?”
Thích Bạch Thương chợt tỉnh táo, rũ mắt xuống, lập tức đầu ——
nơi sâu hun hút hàng lá dây leo, bóng dáng biến mất từ lâu.
Liên Kiều chú ý đến phản ứng của chủ nhân, đôi mắt nàng chiếc cổ áo lông chồn xinh tuyệt đỉnh câu mất hồn.
Nàng cẩn thận giơ tay, định sờ nhưng sợ dơ, vội vàng đổi dùng mu bàn tay, nhẹ nhàng cọ cọ: “Thứ da lông , nhất định là cực kỳ hiếm , e là từ trong cung, là cống phẩm từ Tây Bắc biên thùy dâng lên chăng?”
Thích Bạch Thương hồn, bước trong viện, liếc Liên Kiều, cởi áo choàng lông chồn ,giao trao cho Tử Tô đang im lặng bên cạnh: “Cất kỹ, trả .”