Trong sự tĩnh mịch, Tạ Thanh Yến dừng bước chân mặt Bình Dương Vương phi.
Sắc mặt Bình Dương Vương Phi trắng bệch, gượng : “Diễm Chi ngươi tới chậm, lẽ còn , Thích Bạch Thương , nàng là nữ tử xuất từ thanh lâu! Sao thể để dơ bẩn như nàng vấy bẩn Trưởng Công Chúa phủ—”
Táp.
Tiếng trường kiếm rời vỏ, ánh kiếm tạo thành một mảng tĩnh mịch khiến cả sảnh đường kinh ngạc tột độ.
Một đoạn ngọc giác hình rồng vốn đeo bên hông Tạ Thanh Yến, giờ phút nhấc lên bằng mũi kiếm, mang theo sát ý, chĩa thẳng dừng đầu mũi Bình Dương Vương Phi.
“Ngọc giác là Thánh Thượng ban tặng khi phong tước.”
Giọng Tạ Thanh Yến thanh lãnh bình tĩnh, nhưng đáy mắt âm u lạnh lẽo khiếp .
“Nếu là Vương Phi chủ sự, thì vị trí Trấn Quốc Công của , cũng xin cùng nhường cho Bình Dương Vương Phi, thế nào?”
Kiếm phong lạnh băng, như thể đang kề sát nơi họng của mỗi đang .
Cả đại sảnh bỗng chốc tĩnh mịch đến rợn .
Bọn họ từng thấy Tạ Thanh Yến đáng sợ đến thế.
Người ngày xưa ôn nhuận nho nhã, dung nhan như họa — nay lớp hoạ bì rốt cuộc cũng cơn mưa lạnh đầm đìa gột trôi, lộ sát ý của Tu La địa ngục, cao ngạo mà lạnh lẽo, khiến dám thở mạnh.
Đến tận lúc , giữa tĩnh lặng như tờ, mới hoảng hốt nhớ — kẻ mắt, chính là vị thống soái của Trấn Bắc quân, của 'Hắc Diêm kỵ', danh chấn Bắc cảnh, còn xưng là 'Tu la của Đại Dận'.
Giờ phút , Bình Dương Vương phi mũi kiếm kề tận cổ, sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy như mất hết khí lực, trán túa mồ hôi lạnh, giọng run run:
“Ngươi… ngươi…”
Âm thanh , còn sót một chút kiêu ngạo nào của khi nãy.
Trong đám , kẻ đầu tiên hồi thần là Tống thị — đúng hơn, bà kinh hãi mất hồn sớm hơn tất cả .
Sát khí , bà từng thấy .
Là trong đêm tối nơi ngõ hẻm cửa nách phủ Khánh quốc công.
Thì , bọn họ sớm ... sớm ... !
Tống thị c.ắ.n chặt khớp hàm đang khẽ run, tiến lên: “Tạ Công, vì tức giận như ?”
Tạ Thanh Yến lạnh nhạt liếc qua.
Luồng sát khí hướng ập đến khiến sắc mặt Tống thị tái nhợt, bà run sợ, nhưng càng thêm khẳng định rằng ——
Đêm đưa Thích Bạch Thương về phủ quả thực là .
Bà hận sợ nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm nghĩ đến đứa cháu ngoại chỉ còn cách ngôi vị trữ quân một bước, lặp lặp trong lòng “Hắn dám gì Tống gia ”.
Tống thị lúc mới gượng tiếp: “Bình Dương Vương phi chỉ là một nữ tử yếu đuối, dù lỡ lời cũng chẳng đại sai. Tạ Công hành xử như thế , truyền ngoài, e rằng sẽ cho là ỷ mạnh h.i.ế.p yếu……”
Đáy mắt Tạ Thanh Yến như kết thành băng, quét mắt về phía Tống thị, môi mỏng câu lên, dường như là .
“Ỷ mạnh h.i.ế.p yếu?…… Được.”
Nụ , tựa Tu La hiện thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/206.html.]
Dưới ánh mắt đe dọa gần như điên lệ , Tống thị cứng đờ.
Và cách đó hai trượng, Thích Bạch Thương trông rõ thần sắc Tạ Thanh Yến thấy lòng mãnh liệt run rẩy, nàng thầm kêu , bước nhanh về phía hai bước ——
Vừa vặn chắn ngang mũi kiếm đang lệch về phía Tống thị trong tay Tạ Thanh Yến: “Tạ Công!”
Mũi kiếm mỏng manh khẽ run lên một cái nhỏ đến khó phát hiện.
Đó là mũi kiếm kích phát buộc dừng .
Tạ Thanh Yến……
Thích Bạch Thương với ánh mắt hoảng sợ.
... Hắn thật sự c.h.é.m Tống thị mặt ?!
Tạ Thanh Yến chậm rãi nhấc lông mi, đôi tử đồng tối tăm như băng ngưng ảnh Thích Bạch Thương.
Nhìn Thích Bạch Thương, sát ý trong đáy mắt Tạ Thanh Yến dần dần thoái lui.
Tựa như giữa trời phong tuyết, cuối cùng cũng tìm thấy một điểm để dừng.
Tạ Thanh Yến từ trong cuồng nộ chậm rãi tỉnh , chỉ còn ánh mà Thích Bạch Thương thể hiểu.
Hắn đầu tiên còn che giấu, nàng như thế — tựa hồ đang đau cái đau của nàng, nhưng cái đau phóng đại gấp ngàn .
Không khí giằng co, xung quanh tĩnh lặng đến mức tưởng chừng chỉ thấy tiếng thở giao giữa hai .
Bỗng nhiên —
Một giọng lười nhác, thậm chí mang theo vài phần bất cần, chen giữa:
“Ai nha nha, nãy là ai thế, mà hợp lòng đến ?”
“……”
Tiếng nhạt quét qua trong khoảnh khắc cuốn bộ sát khí trong đường.
Không khí nặng nề như thuỷ triều rút .
Đón lấy những ánh mắt kinh hãi của cơn hoảng hốt đổ dồn tới, Vân Sâm Nguyệt phe phẩy quạt xếp bước .
Hắn sát bên Thích Bạch Thương, cũng chắn ngang đường kiếm thể quét về phía Tống thị.
Vân Sâm Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ mặt, đầu tiên là thi lễ với Tống thị: “Ai u, hóa câu là Thích phu nhân ? Thích phu nhân đại nghĩa a!”
Phía , trường kiếm về vỏ.
Tạ Thanh Yến cầm lấy ngọc giác, ánh mắt đen như mực rời khỏi Thích Bạch Thương, xoay rời .
Thấy “Tu La” rốt cuộc , Bình Dương Vương phi mặt còn chút m.á.u khẽ run lên, chân mềm nhũn đổ về phía , thị nữ cũng sợ đến nhẹ run rẩy đỡ lấy.
“Mau, , ……”
Bình Dương Vương phi nên lời.