Phong hoa hoạ cốt - 205

Cập nhật lúc: 2025-11-11 01:02:22
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thích Uyển Nhi sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch: “A Tỷ gì?”

“Năm tám tuổi, mẫu qua đời, ác phó hại, khi gặp nạn thì bán thanh lâu. Một năm , nhờ ngọc bội, mới nhận về trong phủ.”

Thích Bạch Thương chậm rãi xong, ngước mắt: “Nếu những điều thể xem là trong sạch, thì quả thực là kẻ trong sạch trong miệng thế nhân.”

Thích Uyển Nhi nhất thời kinh hãi đến mức gì.

Cứng đờ một lát, mặt nàng đỏ lên, dùng sức lắc đầu: “A tỷ đúng, những chuyện đó thể trách a tỷ ! Chỉ là, miệng lưỡi đời quá đáng sợ, Thiêu Vĩ yến hôm nay là việc trọng đại, đột nhiên xảy chuyện như , sợ là… sợ là kẻ nào đó ở lưng—”

Ngay lúc , phía hai , giọng lạnh lùng của Tống thị chợt vang lên: “Uyển Nhi, con lôi kéo Thích Bạch Thương ở đây gì— còn mau theo Nội Các?”

“Mẫu ?” Thích Uyển Nhi hoảng hốt xoay , theo bản năng che giấu Thích Bạch Thương phía : “A tỷ nàng, nàng thể khỏe, về phủ .”

“Về phủ? Đây là Trưởng Công Chúa phủ, là Thiêu Vĩ yến do Thánh Thượng ngự phê phong tước cho Tạ Công. Ngươi nghĩ là phủ nhà chắc, đến thì đến, thì ?”

Trên mặt Tống thị nở một nụ lạnh, nhưng đè nén xuống. Bà đầu hiệu cho bà tử theo bên cạnh, qua kéo Uyển Nhi về phía yến tiệc.

Thích Uyển Nhi bất lực đầu : “A Tỷ…”

Thích Bạch Thương bước theo, Tống thị nghiêng chặn .

“Ngươi ?” Tống thị lạnh mặt nàng.

Thích Bạch Thương nhíu mày, thu hồi tầm mắt từ Uyển Nhi: “Lan truyền loại lời vô căn cứ như thế , là thủ đoạn trừng phạt của Phu nhân dành cho con?”

“Thủ đoạn thế nào quan trọng, hữu dụng mới là quan trọng.” Xung quanh , Tống thị thèm che giấu mà thẳng: “Muốn dùng cái cớ giả bệnh để chạy thoát, thủ đoạn của ngươi cũng chẳng cao minh hơn là bao.”

“Ta  chạy trốn khi nào?”

Thích Bạch Thương Tống thị, khuôn mặt thấy một chút sợ hãi nào: “Chỉ là Phu nhân a, ngày ngày đem thanh danh của Khánh Quốc Công phủ treo miệng, hiện giờ màng đến việc sẽ liên luỵ đến cả danh dự của Uyển Nhi. Phu nhân chọn cách  tổn hại một ngàn, tự tổn hại tám trăm ngu xuẩn thế , thật sự ngoài dự kiến của con.”

“Ngươi bớt ở đây mà bắt bẻ !” Tống thị lạnh: “Hiện giờ An gia sa cơ, Thông Nhi lập Trữ Quân là chuyện sớm muộn. Hôn ước của Tạ Thanh Yến và Uyển Nhi tất nhiên định, tuyệt đổi, cái gì sợ!”

Nghe thấy cái tên Tạ Thanh Yến, Thích Bạch Thương cảm thấy lồng n.g.ự.c buồn bực.

Ngay cả cái cảm giác khi ngón tay dính m.á.u của vuốt ve đuôi mắt nàng mà nàng cố gắng quên , cũng hiện lên rõ mồn một ... chỉ vì một cái tên.

Tống thị thấy nữ tử mặt chợt lạnh nhạt rũ mắt, nghiêng bỏ .

nheo mắt , khi suy tư dường như hiểu điều gì: “Sợ ? Ta sớm , đừng đem những mánh khóe câu dẫn đàn ông của ngươi mà sử dụng Tạ Thanh Yến, ăn cái bộ đó của ngươi !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/205.html.]

Thích Bạch Thương bỗng dưng dừng , nàng c.ắ.n chặt môi vì giận  kìm nén : “Rõ ràng là —”

May mắn lý trí kéo kịp khiến câu chỉ đến đây liền đột ngột im bặt.

Thích Bạch Thương rũ mắt, thở hắt , lười để ý đến đàn bà ngu xuẩn chỉ tranh đấu như một con gà chọi, xoay thẳng về phía yến tiệc.

“Phu nhân, như , hồi phủ Công Gia trách tội ?” Bà tử mới đến bên cạnh Tống thị lo lắng hỏi.

“Sợ cái gì? Đến lúc đó, nàng   mất hết mặt mũi của Khánh Quốc Công phủ, mà sự cũng , cũng chỉ thể đuổi con tiện nhân khỏi Thượng Kinh. Chịu cùng kết cục với mẫu nó!”

Tống thị khoái chí rộ lên: “Con tiện nhân thích xuất đầu lộ diện ? Hôm nay ở Trưởng Công Chúa phủ, mặt Tạ Thanh Yến, cứ để cho bọn họ xem thật kỹ, nàng rốt cuộc là loại hạ tiện gì!”

Tống thị dứt lời, còn kịp nhúc nhích.

Liền thấy Nội Các vang lên tiếng c.h.ử.i bới lạnh băng, tràn đầy ghét bỏ—

“Làm càn! Dám sắp xếp cho Bổn Vương Phi cùng hàng với tiện nhân , các ngươi điên ?”

Tiếng thì thầm trong Nội Các lập tức im bặt.

Mọi xôn xao chờ kịch , đầu sang.

Ở hàng ghế của Thích gia, Bình Dương Vương Phi khoanh tay ngực, lộ vẻ ghét bỏ mà nghiêng : “Nữ tử dơ bẩn xuất từ thanh lâu như thế , cũng xứng chân nơi thanh nhã thế ? Người , còn mau đuổi nàng ngoài!?”

“……”

Mặt Tống thị hiện rõ sự vui mừng, đang định tiến lên.

Đột nhiên, một giọng thanh lãnh trầm thấp vang lên, như gió tuyết rào rạt ngoài hiên, lạnh buốt mà bén nhọn, mang theo sát ý, tựa tuyết đầu cành rơi xuống, rét đến tận tâm can.

“Ta thật sự , từ bao giờ mà, Trưởng Công Chúa phủ đến lượt Bình Dương Vương Phi định đoạt?”

Mọi trong Nội Các kinh hãi đầu , một ảnh cao ráo tuấn tú đang bước .

Người tới tóc búi cài ngọc quan, khoác lên áo khoác lông chồn huyền sắc thêu chỉ vàng, giống như mang theo tuyết lạnh cuồn cuộn, chậm rãi bước trong các.

Lúc chiếc áo lông chồn phất qua bên cạnh Tống thị, bà cảm giác một luồng khí lạnh bén như đao thâm nhập lục phủ ngũ tạng.

Tống thị bất động, dường như nhớ điều gì đó, bà run rẩy loạng choạng, về phía ảnh .

 

Loading...