Đang lúc đường giữa tĩnh mịch.
Bên ngoài, chợt gã sai vặt bước nhanh vội vàng tới: “Công gia, Trấn... Trấn Quốc Công tự tới!”
“——?!”
Mọi trong nhà kinh ngạc đầu .
Mới đến, tới ?
Thích Gia Học vội vàng xoay , ngoài nghênh đón: “Vì chuyện gì mà đến?”
“Tựa hồ là vì tiệc Thiêu Vĩ Yến ba ngày ở phủ Trưởng Công Chúa, Tạ Công tự đến đưa thiệp mời.”
Gã sai vặt đầu thoáng qua, vội vàng ngăn Thích Gia Học đang bước ngoài: “Công gia, đến ngoài hiên .”
Thích Bạch Thương đang ngẩn suy nghĩ trong một góc thấy đến cũng hồn, hàng mi thanh tú khẽ nâng, chén trong tay run nhẹ. Nàng chậm rãi nuốt xuống ngụm xanh trong miệng, về phía bên ngoài.
Ngoài mái hiên, tuyết phủ mịt mờ, sương vân giăng nhẹ, giữa trời đất mênh mang một màu trắng bạc, một chậm rãi bước tới.
Người khoác lên tấm áo lông chồn thêu tùng hạc bằng kim tuyến nền huyền sắc, bên hông đai ngọc, tóc dùng trâm ngọc buộc gọn, dáng dấp ung dung như ngọc, bước thong thả, khí độ ôn hòa mà cao quý.
Hắn dọc theo hành lang, tuyết đọng gót giày khẽ kêu sàn sạt, dừng cửa đường, chắp tay thi lễ cùng Thích Gia Học và đám nghênh đón.
Từ trong phòng, Thích Bạch Thương khẽ ngẩng đầu, qua lớp cửa gỗ nàng loáng thoáng giọng ngoài , quả nhiên là đến đưa thiệp mời tiệc Thiêu Vĩ Yến.
Nàng nhẹ nhàng thở .
“Liên Kiều, chúng về viện .” Thích Bạch Thương đặt chén xuống, tiếng động dậy.
Liên Kiều chần chờ: “Vậy nô tỳ bẩm báo Công gia một tiếng.”
“Ừm.”
Chỉ là, Liên Kiều ngoài hai bước, Thích Gia Học mời chính đường.
Đụng Liên Kiều, thần sắc Thích Gia Học khựng .
Liên Kiều chần chờ thi lễ: “Công gia, cô nương nhà thể khỏe, thể xin cáo lui về nghỉ ngơi ?”
Thích Gia Học do dự, gật đầu đồng ý.
Thích Bạch Thương hướng ngoài , kiểu gì cũng bước qua mặt Tạ Thanh Yến. Nơi nhiều như , dù nàng và xảy chuyện gì, lúc cũng vẻ gì.
Trong mắt ngoài, nàng và Tạ Thanh Yến hẳn là thiết.
Tạ Thanh Yến từ lúc bước , quả thực là khách khí lễ độ, ngay cả liếc mắt một cái cũng từng đặt nàng.
Thấy , Thích Bạch Thương tiến lên: “Bái kiến Tạ Công. Phụ , con xin về phòng .”
Nàng thẳng gối, định vòng qua mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/198.html.]
Lại đúng lúc bước qua bên cạnh Tạ Thanh Yến, thanh âm trong trẻo của đột ngột vang lên.
“Thích đại cô nương, xin chờ một lát.”
“——”
Mọi ngẩn .
Mà bước chân Thích Bạch Thương khựng tại chỗ. Nàng rũ mắt, đè nén sự run sợ trong lồng ngực.
Một lát , nàng mới chậm rãi xoay : “Không Tạ Công gì phân phó?”
“Mấy hôm , nhặt một món đồ.”
Tạ Thanh Yến thong thả nâng tay áo, ngón tay thon dài dò từ lớp áo lông chồn. Trong lòng bàn tay , đang nâng một chiếc hộp sơn mài mạ vàng gỗ mun đen tuyền.
Tạ Thanh Yến rũ mắt mở nó .
Lông mi Thích Bạch Thương run lên, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Thanh Yến, cùng thần sắc mỉm ôn nhuận của .
“Thích cô nương, chiếc kim trâm , là cô nương đ.á.n.h rơi ?”
Câu hỏi thốt từ Tạ Thanh Yến khiến cả đường sảnh lặng như tờ.
Trong những kinh ngạc, Tống thị là phản ứng nhanh nhất. Ánh mắt oán độc gần như rỉ m.á.u của bà dán chặt lên Thích Bạch Thương. Nếu sự hiện diện của Tạ Thanh Yến, lẽ Tống thị chẳng còn giữ dáng vẻ phu nhân đoan trang mà nhào tới xé nát Thích Bạch Thương .
Thích Bạch Thương thì chẳng khác nào dìm động băng lạnh lẽo.
Hắn… Hắn sẽ thực sự theo lời Hoàng thượng, nạp cả Uyển Nhi lẫn nàng phủ chứ?
"Đây là kim trâm của Bạch Thương ?" Thích Gia Học hồn, sắc mặt vẻ khó hiểu, "Làm ... nó ở trong tay Tạ Công?"
Tạ Thanh Yến khẽ rũ mi, che nét tối tăm phức tạp trong đôi mắt. Hắn như đang say trong cảm xúc sung sướng đau đớn mà vẻ kinh hoảng của Thích Bạch Thương mang . Sau một lát im lặng, Tạ Thanh Yến mới khẽ xoay , mang theo chút vẻ tự trách: "Là sơ suất, quên ."
Người nọ đối diện với Thích Gia Học, quả thực là hình dáng của một bậc quân tử đoan chính: "Hôm tại hành cung, lẽ trong lúc cứu , chiếc kim trâm vặn móc áo khoác của , mà Thích cô nương cũng hề . Còn , đến khi hồi phủ mới phát hiện ."
"Thì là !"
Thích Gia Học thở phào nhẹ nhõm mặt: "Bạch Thương, quên mất, hôm đó nhờ ân cứu mạng của Tạ Công mà con mới giữ tính mạng, còn tạ ơn Tạ Công?"
Thích Bạch Thương mới định thần, cố kiềm chế nhịp tim đập loạn xạ: "Bạch Thương, xin tạ..."
"Không cần."
Tạ Thanh Yến nghiêng , bộ dáng vô cùng đúng mực. Hắn đỡ hờ tay Thích Bạch Thương: "Thích cô nương chẳng ."
"…!?"
Câu của Tạ Thanh Yến ép xuống cực thấp, chỉ Thích Bạch Thương rõ mồn một.
Mí mắt nàng run lên, đôi mắt mờ sương như sắp . Gương mặt nàng lập tức dâng lên một màu đỏ ửng vì thẹn quá hóa giận. Hắn... Hắn còn dám nhắc đến!