Thích Bạch Thương lướt qua , cũng chầm chậm giữa sảnh, nàng uốn gối cúi đầu hành lễ về phía chủ vị: “Bạch Thương gặp qua Phụ , Phu nhân, Thúc phụ, Thím, Nghiên Dung .”
“...”
Thích Nghiên Dung đang cứng đờ như khúc gỗ đất thấy giọng nàng, cuối cùng cũng ngẩng đầu, trừng mắt oán hận về phía nàng.
Thích Bạch Thương như hề phát hiện.
Hành lễ xong, nàng vốn định dậy, chuẩn lui sang một bên nền, nhưng còn kịp lùi bước, Thích Gia Học chút chần chờ mở miệng.
“Bạch Thương, ngươi...”
Xưng hô tiên mí mắt Thích Bạch Thương khẽ nhảy.
Từ khi nhập kinh tới nay, Thích Gia Học, phụ nàng, từng dùng ngữ khí như mà gọi nàng. Huống chi lúc , mỗi cha con gặp mặt, Thích Gia Học hoặc là lạnh nhạt chán ghét liếc nàng, hoặc là coi nàng như khí. Hôm nay là ?
Thích Bạch Thương nhận điều đúng, ngước mắt, đối diện với Thích Gia Học: “Phụ gọi nữ nhi đến, chuyện gì ?”
“Ta hồi kinh phục mệnh, liền ngươi .... con, tháng ở hành cung, suýt chút nữa Bệ hạ thương?”
Không rõ vì thần sắc Thích Gia Học vẻ phức tạp, thể càng nghiêng về phía . Ánh mắt ông mang theo ý gì đó nhưng Thích Bạch Thương thể nào hiểu , ông đ.á.n.h giá mặt nàng: “Bệ hạ thật sự động thủ ? Có thương con ?”
Sóng mắt Thích Bạch Thương khẽ động.
Từ khi nàng nhập kinh, một đường tới nay cũng coi như hiểm nguy trùng trùng, thương gặp nạn khó mà kể xiết, vị phụ của nàng khi nào thật sự quan tâm qua nàng?
Mà nay, chỉ là rời kinh một chuyến, Thích Gia Học như đổi thành một khác. Hay là, Ninh Đông một chuyến, vì điều tra hải vận, mà rơi xuống nước sinh bệnh, đầu óc cũng hỏng mất ?
Cảm xúc lạnh lùng lướt qua đôi mắt trong vắt, Thích Bạch Thương tạm thời thể nghĩ nên cũng suy nghĩ quá nhiều.
“Bẩm Phụ , Bạch Thương , xin...”
Lời còn dứt.
Đại phu nhân đột nhiên cắt ngang lời nàng: “Phu quân, sớm , ngày Bệ hạ từng thực sự khó Bạch Thương, chẳng qua chỉ là lúc đó ngài quá tức giận chút mất kiểm soát, một đồn mười, mười truyền trăm mới khiến lời đồn trong kinh thành ầm ĩ như .”
“Thật ?”
Thần sắc Thích Gia Học Thích Bạch Thương trầm xuống, vẫn còn chút nghi ngờ.
Thích Bạch Thương còn kịp mở miệng.
“Lời của Phu nhân cũng quá bất công chút!” Liên Kiều gấp đến độ kìm nén , tiến lên một bước, vội vàng cúi hướng Thích Gia Học hành lễ, “Công gia minh giám, ngày đao trong tay Bệ hạ thiếu chút nữa c.h.é.m trúng cô nương !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/196.html.]
“Nô tỳ lớn mật! Nơi khi nào chỗ cho ngươi chuyện?!”
Tống thị giận dữ, đầu liền gọi kéo Liên Kiều xuống.
Thích Bạch Thương giơ tay, kéo Liên Kiều phía .
lúc , Thích Gia Học hừ một tiếng thật mạnh : “Chủ vị của gia đình, cũng nên nhường cho Phu nhân ?”
“Công gia, ...”
Sắc mặt Tống thị đột biến, vội vàng cúi đầu, ngượng ngùng : “Thiếp chỉ là nhất thời ...”
“Nếu lời Phu nhân câu nào cũng là thật, hề giấu giếm, thì vội cái gì ?”
Sắc mặt Tống thị tức khắc càng thêm khó coi. Ánh mắt bà giận dữ kinh sợ về phía chủ tớ Thích Bạch Thương đường.
"Tỳ nữ , cần sợ, tiến lên trình bày rõ ràng chuyện ngày đó.” Thích Gia Học lạnh giọng, thu hồi ánh mắt từ chỗ Tống thị, “Không giấu giếm, càng ngụy biện, hiểu ?!”
Liên Kiều lập tức quỳ xuống thật thấp, : “Công gia suy xét, chuyện ngày đó, trong triều bao nhiêu quan quyến tận mắt thấy, nô tỳ nếu nửa lời dối trá, nguyện thiên lôi đ.á.n.h xuống!”
Đã phát lời thề độc, Liên Kiều lập tức kể chuyện ngày đó. Nàng vốn là mồm miệng lanh lợi, nay thanh âm và tình cảm phong phú, giống một thuyết thư. Đã thế càng càng cảm xúc dâng trào, nước mắt cũng theo đó mà rơi đầy mặt.
“... Nếu ngày , Tạ Công cứu giúp, cô nương nhà .... cô nương nhà nhất định thành vong hồn uổng mạng lưỡi đao đó ! Nô tì đều là sự thật. Công gia ... nếu là ... nếu là ... thì ngài hồi kinh chỉ thể thấy thi cốt của cô nương nhà mà thôi!”
“Thế nhưng là thật sự...”
Thần sắc Thích Gia Học hiểu ngẩn ngơ, mày nhíu chặt. Sau vài thần sắc biến ảo, cuối cùng dừng ở một loại trầm sắc gần như âm u. Chỉ là tia âm u , hướng về triều đình, mà là hướng về Đại phu nhân Tống thị.
Tống thị dường như phát hiện, cúi gằm đầu, đầu ngón tay siết chặt khăn tay ngừng run rẩy, chịu ngẩng đầu đối diện với Thích Gia Học.
“Được lắm ! Được lắm !”
Thích Gia Học như minh bạch điều gì, hốc mắt đỏ ngầu. Ông hít một thật sâu, từ từ thở , tựa ghế dựa, khép hờ mắt.
Sau một lúc lâu, cuối cùng mở đôi mắt đầy tơ máu, ánh mắt phức tạp Thích Bạch Thương: “Bạch Thương, tới đây, ngươi...”
Không đợi Thích Gia Học xong.
Ngoài đường, chợt vang lên tiếng than đầy đau đớn: “Ôi chao Nghiên Dung của , con chịu khổ ...”
“Lão phu nhân, ngài cẩn thận chút!”
“Lão phu nhân...”