Phong hoa hoạ cốt - 191

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:26:11
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn phủ ngập trong tiếng gào cầu cứu.

Trước mắt chỉ còn máu, thịt nát, xương trắng.

Đứa bé thét giẫm nát sân.

Cách đó vài bước, đại cữu phụ từng kiêu dũng thiện chiến thương thương xuyên n.g.ự.c từ phía , trợn mắt mà ngã xuống, dữ tợn đến lúc c.h.ế.t cũng nhắm mắt.

Tiểu cữu phụ còn trẻ, mới đến tuổi nhược quán, trong cơn tuyệt vọng ngửa đầu lên trời gào, như mãnh thú sắp c.h.ế.t, trường kiếm vung loạn giữa mưa máu.

Giọng khàn đến rách cổ, hòa cùng tiếng gào như quỷ sói tru: 

“Tạ Sách…!! Ngươi vong ân phụ nghĩa, mất hết nhân luân, súc sinh heo ch.ó cũng chẳng bằng! Tạ gia các ngươi, kẻ nào c.h.ế.t tử tế! Ta nguyền cho quốc tộc các ngươi đoạn tuyệt, trăm năm tất vong!!”

Nói , đôi tay từng bế , nâng kiếm lên, tự sát, m.á.u b.ắ.n tung tóe, lộ xương trắng.

Sau đó, từng cái đầu rơi xuống đất.

Từng cặp mắt giận dữ vẫn mở to, thẳng về phía .

Từ bốn phương tám hướng, từ trong bóng tối, ở mỗi bước chân qua đều ánh , đầy oán hận, thống khổ, dữ tợn, tuyệt vọng.

Đều đang trừng .

Cho đến khi bàn tay của một phụ nữ siết chặt che miệng , từ phía run rẩy ôm lấy :

Dực nhi—— Dực nhi của … Không , sẽ c.h.ế.t, a…

Màu m.á.u nhuộm thấu khung trời.

“……”

Giữa ban ngày ban mặt, nền tuyết trắng trời cao.

Bóng dáng cao lớn trong An phủ đang hỗn loạn, Tạ Thanh Yến chậm rãi khép mắt , mở mắt .

Tiếng gào ngừng nghỉ đến từ ký ức xa xăm, trùng điệp bên tai, cuối cùng cũng như thủy triều rút .

Ánh mắt bình tĩnh từ trong hận ý, hạ thấp xuống.

Xuyên qua cửa tròn và những hàng cây che lấp, thấy một ảnh tinh tế quen thuộc, vội vàng lướt qua hành lang cách đó xa, chạy về phía hậu viện Vãn Phong Uyển.

Dưới lớp hận ý rút , Tạ Thanh Yến siết chặt khớp ngón tay. Hắn đột nhiên xoay , định ngược hướng mà rời , nhưng bước chân nhấc lên ngừng . Hắn rốt cuộc đầu , bước theo .

Thích Bạch Thương đang tìm kiếm An Trọng Ung khắp nơi trong An gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/191.html.]

Thánh Thượng phê chuẩn ý chỉ tuy là kê biên và sung công gia sản, nam đinh lưu đày, về lý mà nên động chạm đến tính mạng. đám quân lính tuần bộ doanh xét nhà thì nặng nhẹ gì?

Gió lạnh đầu đông sớm quất tin đồn An gia thất thế từng nhà trong kinh thành. Trước An gia cánh vây đông đảo trong triều dã, nhưng giờ đây thậm chí một ai dám mặt một lời vì bọn họ— tự nhiên càng sẽ để ý đến việc khi xét nhà, vô tình “thất thủ” mà phạm mấy cái mạng .

Nói cho cùng, An gia hiện giờ còn quý nhân quan quyến nào, mỗi đều tránh khỏi tội tịch.

Thích Bạch Thương nhớ ơn nhị cữu cữu tại hành cung ngày đó tự nguyện gánh lấy ác danh, thánh giá mà kể tội An gia, chỉ để nàng tránh khỏi miệng tiếng thị phi.

Biết rõ họa loạn ngày hôm nay, nàng nhờ Huynh trưởng, khi kê biên sung công gia sản An gia, lưu một góc sân nhỏ yên tĩnh cho An Trọng Ung, miễn cho tổn thương vị cữu cữu đau bệnh nhiều năm .

Không ngờ rằng, mới Thích Thế Ẩn nhận hồi báo từ quan binh Kinh Triệu Phủ—— An Trọng Ung thế nhưng ở trong viện của !

Thích Thế Ẩn an bài tìm, nhưng những đó đều mặt vị đích thứ tử An gia cực ít xuất hiện , hiện giờ tìm khác mò kim đáy bể. Mà Thích Thể Ẩn đang phụng chỉ việc, tự nhiên thể tùy tiện rời . Khuyên can nàng , đành gọi hai tên giáo úy Kinh Triệu Phủ theo che chở nàng.

Chỉ là lúc trong phủ quá hỗn loạn, , khi nàng qua một dãy hành lang thuộc viện nào đó, vô tình lướt qua đám tội nô giam giữ chen chúc , Thích Bạch Thương và hai giáo úy cùng cũng lạc .

“Nương——”

Thích Bạch Thương đang định tìm hai , thì tiếng của một hài đồng từ sân bên cạnh níu chân.

Nàng chần chừ, bước về phía phát âm thanh.

Sân viện dường như là nơi ở của nô bộc. Bên ngoài hành lang, một hài đồng đang thét một tên quan binh túm lôi khỏi phụ nhân.

Người v.ú già mặc y phục vải bố quỳ mặt đất, tranh đoạt , sợ hãi đến rơi lệ đầy mặt, dùng sức dập đầu: “Quan gia, là con ! Là chủ tử cho phép con trong phủ, thật sự nam đinh An gia a quan gia…”

“Bớt nhảm, mang sẽ rõ!”

Tên quan binh giữ chặt đứa nhỏ phỉ nhổ, dùng sức lôi kéo đứa nhỏ, ngoài viện.

Phụ nhân nóng nảy, vội màng nhào về phía , ôm lấy chân tên quan binh: “Quan gia! Quan gia ngài thả con chúng quan—”

“Phì! Cái đồ dơ bẩn !”

Tên quan binh kéo chân hai cái, thoát , thẹn quá hóa giận, là một cước hung hăng đá văng phụ nhân: “Chậm trễ ban sai nữa, c.h.é.m đầu ngươi!”

“Nương…!!”

Tiếng kêu của nam đồng tức khắc càng thêm thê lương.

Sau hành lang gấp khúc, mặt Thích Bạch Thương lộ vẻ đành lòng, nhíu mày định bước .

Chỉ là bước chân đưa .

Eo của Thích Bạch Thương bỗng nhiên căng cứng, nào đó dùng khuỷu tay kẹp lấy eo thon mà kéo ngược về tường, ấn chặt bức vách gồ ghề, thô ráp bên ngoài khúc ngoặt.

Ngay cả tiếng kinh hô suýt buột khỏi miệng nàng cũng đối phương đoán , dùng ngón tay thon dài, lạnh lùng chặn giữa môi nàng.

Loading...