Phong hoa hoạ cốt - 190

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:22:31
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mấy hôm , cẩn thận sượt qua thôi.” Thích Bạch Thương vội siết chặt bàn tay, ép nghĩ đến nguyên do của vết thương đó.

Thế nhưng, nàng kịp giải thích thêm cùng Thích Thế Ẩn, thấy cánh tay vốn định đỡ nàng đổi hướng về phía . Thích Thế Ẩn khẽ ôm ngang vòng eo mảnh dẻ của nàng, quan phục màu đỏ thẫm áp xuống. Tay luồn đầu gối đang co của nàng——

“Huynh trưởng…!” Thích Bạch Thương kinh ngạc thốt lên, nhưng Thích Thế Ẩn ôm bổng lên trung.

Quan phục đỏ cọ nhẹ búi tóc cài trâm của nàng. Thích Thế Ẩn vững vàng ôm nàng xuống xe ngựa, bước qua vũng bùn lầy lội nơi phiến đá An phủ.

“Đã thương, thì cần cậy mạnh.” Thích Thế Ẩn nghiêm nghị nhắc nhở.

“…Vâng.”

Bên ngoài An phủ, đám quân lính tuần bộ doanh ít kẻ lén lút đầu . Thích Bạch Thương định né , thì chợt thấy gáy như một luồng khí lạnh băng đ.â.m.

Nàng rợn , từ trong lòng Thích Thế Ẩn đầu .

Trong tầm mắt, chỉ một chiếc xe ngựa xa lạ, chế thức của gia quyến quan viên, đang đỗ cách xe của họ xa.

Cửa sổ bên hông xe kéo , đang một bàn tay thon dài, lạnh lẽo, trắng bệch khẽ khàng gõ nhẹ.

Bàn tay

Khớp xương rõ ràng mà đẽ, nhưng đốt ngón tay hằn một lớp chai mỏng. Mu bàn tay gân xanh phập phồng, lộ rõ sức mạnh, là tay của một nam nhân quen nắm đao thương kiếm kích.

Hơn nữa ... còn vô cùng quen mắt.

Quen thuộc đến mức khiến lồng n.g.ự.c nàng theo bản năng run rẩy, chỉ cảm thấy nơi nào đó cơ thể vẫn như còn lưu giữ xúc cảm khi nó trêu chọc ... ngày đó.

Không, thể nào.

Thích Bạch Thương sắc mặt tái nhợt, vội vàng phắt ánh mắt .

Nhất định là nàng nghĩ nhiều . Vô duyên vô cớ, vì cái gì xuất hiện ở nơi ?

Có lẽ là ác mộng để cho nàng quá đỗi khắc sâu, khiến cho nàng gà hoá cuốc mà thôi.

Được Thích Thế Ẩn đặt xuống thềm đá, Thích Bạch Thương cuống quýt lùi một bước, thẳng : “Đa tạ trưởng.”

Vành tai trắng nõn nhỏ nhắn của nàng lộ từ bên tóc mai đen nhánh thấm một màu đỏ tươi như máu.

Thích Thế Ẩn thoáng qua, khẽ ngạc nhiên: “Là lạnh , tai đỏ như ?”

“Không …”

“……”

Cách tấm cửa xe dày nặng, giọng thẹn thùng, yếu ớt của thiếu nữ nhanh chóng nhỏ dần.

“Ôi chao chao, rốt cuộc ruột, cử chỉ như , ít nhiều cũng phần thích hợp ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/190.html.]

Vân Sâm Nguyệt kìm chế nụ hồ ly, chỉ đành lấy quạt che .

Đôi mắt cong lên gần như thành vầng trăng khuyết, tủm tỉm khẽ liếc qua mép quạt, về phía nào đó đang tựa khung cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo như sương, giống như một vị Tu La mặt lạnh.

“Cũng . Thích đại nhân khoác một quan bào đỏ thẫm, dễ dàng khiến thiếu nữ xuân tâm manh động. Được ôm bổng một cái, chẳng cho Thích gia cô nương mặt đỏ tía tai ?”

Tạ Thanh Yến rủ hàng mi xuống, im lặng .

Một lúc mới lười biếng nâng mắt lên: “Tò mò như ? Ta đưa ngươi lòng để nếm thử tư vị hoài xuân?”

" Tạ Diễm Chi, ngươi đây là giận ch.ó đ.á.n.h mèo, thể như a !"

“……”

Trước An phủ, tận mắt thấy Thích Bạch Thương Thích Thế Ẩn ôm ngực, chỉ lộ nửa chiếc cổ mảnh mai trắng ngần. Không nàng cũng tựa vai Thích Thế Ẩn , khiến thở mềm mại của nàng lướt qua yết hầu và cằm đối phương, y hệt như ngày đó với

Ánh mắt Tạ Thanh Yến càng thêm u tối. Hắn còn hứng thú đấu võ mồm với Vân Sâm Nguyệt, bèn hạ cửa sổ xuống.

“Kỳ thương. Đổi hướng, phủ bằng cửa hông.”

“Vâng, Công tử.”

“……”

Tạ Thanh Yến một An phủ, cho phép Vân Sâm Nguyệt và Đổng Kỳ Thương cùng.

Quân lính tuần bộ doanh vốn là thuộc hạ cũ của phụ , còn của Kinh Triệu Phủ thì nhận . bộ áo choàng lông chồn cùng khí chất sát phạt lẫm liệt, lạnh lùng trong ánh mắt của cũng khiến bọn họ dám manh động.

Tin tức Trấn Quốc Công cũng đến An phủ nhanh chóng lan truyền trong đám quân lính tuần bộ doanh. Mọi đều dám hé răng, và ai thấy cũng tránh , ngầm hiểu coi như từng thấy.

Tạ Thanh Yến cứ thế một đường xuyên qua hành lang, vượt qua sân viện, đạp cầu nhặt bậc. Hắn hờ hững ngang qua những gia quyến thất thần, những nô bộc tuyệt vọng chạy trốn nhưng giam lỏng, những hài đồng kêu

Trong viện và hành lang hỗn loạn ngổn ngang, sách vở quăng xuống hồ, vật quý cướp bóc lục soát sạch. Hoa cỏ bảo dưỡng quý giá bẻ gãy, những bàn chân giày xéo tàn nhẫn trong bùn đất.

Tạ Thanh Yến dừng trong sân, lạnh nhạt quanh những bóng ảnh lay động xung quanh.

Cảnh tượng quá quen thuộc.

Chỉ là bức tranh trong ký ức , so với cảnh tượng mắt , còn giống địa ngục nhân gian hơn.

Đó là mười lăm năm .

Hắn từng thừa dịp tia nắng ban mai như lửa đổ xuống kinh thành, thúc ngựa lao , mặc cho m.á.u trong n.g.ự.c cuộn trào, thở rát như d.a.o cắt.

Ngựa phun bọt trắng, bước chân loạng choạng, vẫn dừng, đầu lấy một .

Chỉ nhớ rõ, nghiến răng, gắng sức hướng về phía ngọn lửa rực đỏ mà chạy —

té ngã, bò dậy, chật vật đến cực điểm —

nhưng cuối cùng vẫn kịp.

Loading...