Phong hoa hoạ cốt - 189

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:20:03
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thích Thế Ẩn hành lang đầu .

Trong tay Thích Bạch Thương là một kiện áo choàng gấm dệt hoa trúc đính ngọc châu, cần kỹ cũng quý giá vô cùng, càng giống như vật phẩm trong cung.

"Cô nương, quần áo mùa đông của còn ở thôn trang, khi đông vẫn luôn bệnh, vẫn kịp sắm sửa đồ mới."

Liên Kiều , nhón chân khoác áo choàng lên cho Thích Bạch Thương.

"Đây là chiếc dày nhất thể quan trọng, thể để bệnh nữa."

Ngọc bội treo bên trong áo choàng khẽ va hông Thích Bạch Thương, lạnh băng băng, khiến nàng nhớ tới chủ nhân của nó.

Sắc mặt nàng khẽ biến.

"Bạch Thương, Liên Kiều  đúng đấy." Thích Thế Ẩn khuyên, "Nếu sợ nó quá bắt mắt, trong xe ngựa của còn một dải khăn choàng mỏng, khi xuống xe phủ thêm một lớp nữa là ."

"..."

Trước mặt Thích Thế Ẩn, Thích Bạch Thương khó nên lời.

Nàng đành đồng ý, ôm lò sưởi theo Thích Thế Ẩn, hướng ngoài viện.

Tử Tô từ lúc nào bước từ buồng trong, khoanh tay dựa bên khung cửa, mặt biểu cảm cô nương và trưởng công tử khuất, lúc mới đầu, đối diện với vẻ mặt đắc ý của Liên Kiều.

"Thế nào, vẫn là thông minh ?" Liên Kiều khẽ nhếch cằm.

"Người của Lăng Uyển chỉ để cô nương mang theo ngọc bội bên , chịu rõ nguyên do, ngươi sợ đó là cạm bẫy ?"

"Tạ Thanh Yến nếu hại cô nương, cần gì vòng vo nhiều như ?"

Liên Kiều nghiêng , hạ giọng :

"Huống hồ ám vệ của Tạ Công còn , ngọc bội , chính là thứ thể bảo vệ tính mạng cô nương mặt Thánh Thượng!"

Nhắc đến điều , ngay cả biểu cảm của Tử Tô cũng chút trầm xuống.

"Hy vọng chuyện An gia sẽ liên lụy cô nương."

"Chắc là thể nào..."

Liên Kiều cũng bắt đầu lo lắng, chợt nhớ điều gì, gãi đầu mơ hồ hỏi Tử Tô: "Bất quá trưởng công tử cùng cô nương , 'kê biên sung công'? Đó là ý gì?"

"Là xét nhà."

"—Chỉ phán cái xét nhà lưu đày thôi ?"

Trong xe ngựa tiến lên, Vân Sâm Nguyệt kinh ngạc phe phẩy chiếc quạt, chợt lạnh run, vội vàng gấp .

"Ngươi thì , nhưng bệ hạ của chúng , từ khi nào trở nên mềm lòng như ?"

"Hắn giữ thế lực cho Tam Hoàng tử, bảo vây cánh An gia, Tống gia ở thế độc tôn triều đình thôi."

Tạ Thanh Yến khép áo khoác lông chồn, đôi mắt khẽ rũ xuống.

Hắn chuyện chút lơ đãng, hơn phân nửa sự chú ý đều tập trung lòng bàn tay.

"Thế thì hỏng , cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan, giờ An gia ngã, đám kết đảng đều vội vã đổi phe, ý tưởng của bệ hạ e rằng chỉ thể thất bại."

"Cũng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/189.html.]

Quạt trong tay Vân Sâm Nguyệt khẽ gõ xuống: "Tốt cái gì?"

"..."

Tạ Thanh Yến rốt cuộc cũng chịu dời mắt khỏi miếng ngọc bội ẩn trong lòng bàn tay, lười biếng nhấc mắt lên: "Ngươi cảm thấy, con dễ phạm sai lầm nhất là khi nào?"

Vân Sâm Nguyệt trầm ngâm: "Khi cho rằng chỉ cách thành công một bước—"

Bàn tay Tạ Thanh Yến khẽ phủ lên: "Khi đắc ý vênh váo."

"Từ từ," Vân Sâm Nguyệt hít một lạnh, "Đừng với là, tiếp theo, ngươi sẽ nhắm đến Tống... nhé?"

Tạ Thanh Yến khẽ cong khóe mắt.

Vân Sâm Nguyệt chợt cắt ngang câu chuyện, ngậm miệng , nữa.

"Không hỏi tiếp ?" Tạ Thanh Yến hỏi.

"Không hỏi!"

"Vì ."

"Đã lên thuyền tặc, còn thể leo xuống ?" Vân Sâm Nguyệt c.ắ.n răng, "So với việc  phía sóng to gió lớn cỡ nào, chi bằng gì."

"..."

Tiếng  khe khẽ phát từ cổ họng Tạ Thanh Yến, đẩy cửa sổ xe ngựa , về phía cổng chính của tòa nhà rộng lớn đang binh sĩ Tuần Bộ Doanh vây quanh cách đó xa.

"Sắp đến ."

Ánh mắt Tạ Thanh Yến lướt qua tòa nhà cao cửa rộng , sương lạnh ngưng tụ: "Đã cho An gia một con ngựa chạy, cũng nên tự đến tiễn nó một đoạn đường."

Chỉ là lời dứt, xe ngựa chợt chậm .

"Công tử."

Bên ngoài xe vang lên giọng đè thấp của Đổng Kỳ Thương: "Thích cô nương hôm nay cũng tới."

Bên trong xe đột nhiên tĩnh mịch.

Lông mi Tạ Thanh Yến khẽ run rẩy, giọng vẫn thanh thanh tự nhiên: "Nàng vốn là nữ nhi An gia, tới thì cứ tới."

Đổng Kỳ Thương chần chừ, thành thật : "Thích cô nương cùng xe ngựa với Thích Thế Ẩn, do ôm xuống."

"..."

Tạ Thanh Yến ngoảnh đầu : "?"

Phiến đá xanh cổng An gia phủ lâu tu sửa, bởi chịu nổi sự giẫm đạp nặng nề của binh lính tuần bộ doanh qua . Hôm nay, nền tuyết trắng, chúng rạn nứt mà oằn .

Tuyết trắng giày trận đạp nát, hòa cùng đất cát mà hóa thành vũng bùn lầy lội, đọng trong kẽ nứt của đá tảng, tạo thành những vũng nước đen bẩn.

Thích Bạch Thương khoác chiếc áo choàng phần quá khổ so với vóc nàng. Nàng khó xử vịn thành xe ngựa, chần chừ nơi mép thềm đá, nhất thời thể đặt chân xuống.

“Bạch Thương?” Thích Thế Ẩn xuống xe . Quan ủng của dẫm qua bùn lầy, xoay , thấy Thích Bạch Thương cứ chằm chằm vũng nước, khỏi bật nhẹ.

“Huynh trưởng,” Thích Bạch Thương chút ngượng ngùng, “Làm phiền đỡ  một chút ?”

Thích Thế Ẩn khẽ đáp lời, nghiêng trở gần bên xe. Tay đưa , định đỡ lấy cổ tay Thích Bạch Thương, thì chợt thoáng thấy lòng bàn tay trái của nàng, thò khỏi ống tay áo rộng, đang quấn một lớp lụa trắng.

“Muội thương?”

Loading...