Phong hoa hoạ cốt - 188

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:18:59
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bóng lưng Thích Bạch Thương cứng đờ.

Một lúc lâu , nàng nắm chặt lòng bàn tay đau đến tê dại, cố cho giọng vẻ nhẹ tênh mà lạnh lùng: "Tạ Công cứ coi như hôm qua hoa lâu, một đêm phong lưu ."

Đôi mắt Tạ Thanh Yến tối , ngước về phía cửa sổ phía .

Thích Bạch Thương cởi dải lụa cầm máu, đau đến mức thái dương lấm tấm mồ hôi, dùng giọng lạnh lùng trào phúng: "Người mang thương tích mà vẫn mất nhã hứng, nghĩ đến Tạ Công ngày cũng từng thiếu đến chốn tìm vui. Chẳng lẽ cái danh phong lưu lừng lẫy Giang Nam của Vân Tam công tử là vì gánh hộ Tạ Công ?"

"..."

Cảm xúc nơi đáy mắt Tạ Thanh Yến dâng trào như sóng nước, nhưng từ đầu đến cuối vẫn hề động đậy, cũng từng phủ nhận, mặc cho lời nàng đ.â.m sâu lòng.

Cho đến khi Thích Bạch Thương khép hộp t.h.u.ố.c bàn , một tay treo hờ vai, nghiêng toan bước .

Tạ Thanh Yến : "Đổng Kỳ Thương sẽ đưa nàng về."

"Sao dám phiền," Thích Bạch Thương lãnh đạm đáp, "Ta tự ."

"Ngươi là y sư của Lăng Uyển, Đổng Kỳ Thương đại diện Lăng Uyển đưa đón, là chuyện thường tình."

Không đợi Thích Bạch Thương từ chối, Tạ Thanh Yến thản nhiên tiếp: "Hoặc là ... để tự hộ vệ bên ngoài cỗ xe ngựa nàng thuê, đưa nàng Thích phủ?"

Thích Bạch Thương: "..."

Thế thì Tống thị  xách theo trường đao xẻ nàng thành từng mảnh mất.

"...Được," Thích Bạch Thương nén giận đáp, "Có điều, bệnh của Tạ Công, trị , xin mời cao nhân khác thôi. Lăng Uyển, sẽ tới nữa."

Câu vẫn nhận hồi đáp.

Sự trầm mặc phía khiến Thích Bạch Thương bất an một cách khó hiểu.

Nàng chỉ đành khẽ tăng bước chân, lướt qua rèm châu, về phía gian ngoài.

Ngay lúc Thích Bạch Thương vòng qua tấm ngọc bích, đẩy cửa hé một khe nhỏ, nàng thấy một tiếng thở dài khàn khàn vọng đến từ phía rèm châu.

Cũng giống như đêm qua, khi nắm tay nàng tự giễu, tiếng thở dốc quyến luyến thấp thoáng bên tai nàng, như khắc sâu tận xương tuỷ:

"Yêu Yêu."

"Không quá mấy ngày, nàng sẽ hối hận."

Đầu ngón tay đang để lên cánh cửa khẽ run rẩy, Thích Bạch Thương cần nghĩ ngợi, kéo mạnh cửa lao ngoài.

Chỉ là nàng trốn thoát khỏi phòng , nhưng thể trốn thoát khỏi câu cuối cùng vang vọng khi cánh cửa lưng nàng khép :

"Hối hận ... hôm nay, g.i.ế.t ."

Thích Bạch Thương về phủ xong, liền đóng cửa từ chối tiếp khách, tĩnh dưỡng trong tiểu viện nhỏ của .

Ngày đó, Liên Kiều và Tử Tô thấy, khi nàng trở về khoác thêm một kiện áo choàng gấm quý giá, lớp váy áo bên trong dấu vết rách nát, còn dính nhiều máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/188.html.]

Liên Kiều sợ đến mức đỏ hoe vành mắt, nhưng Thích Bạch Thương bảo vết m.á.u của nàng. Khi hỏi của ai, nàng chỉ thấy Thích Bạch Thương c.ắ.n chặt răng, giận dữ bảo của , chỉ là của một con ch.ó điên mà thôi.

Thích Bạch Thương nhắc , hai thị nữ cũng ăn ý dám hỏi han thêm.

Khoảng thời gian nghỉ ngơi kéo dài đến tận tuần cuối tháng Mười.

Năm sáu ngày khi đông tuyết gõ cửa, trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống.

Chỉ một đêm, kinh thành rộng lớn bao phủ trong màu bạc, ngay cả những các mái ngói cao chót vót cũng vùi lấp trong tuyết, như thể cả bầu trời sụp đổ.

Cùng với trận đại tuyết tiêu diêu rơi xuống, là thánh chỉ của Hoàng Thượng ban xuống.

"...Kê biên sung công, lưu đày ."

Khi Thích Bạch Thương đầu tin , là  Thích Thế Ẩn,  giao nhiệm vụ đốc thúc ý chỉ,  cho .

Hắn một quan bào, áo quần chỉnh tề, nền tuyết trong viện. Trời một màu trắng, đất cũng một màu trắng, duy chỉ chiếc quan bào của Thích Thế Ẩn đỏ như lửa, khiến mắt Thích Bạch Thương cảm thấy chút đau nhói.

Nàng chớp chớp đôi mắt cay cay, ôm lò sưởi, khẽ cúi đầu.

Dưới tay áo rộng, Thích Thế Ẩn nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức trắng bệch, thần sắc chút đành lòng: "Bạch Thương, vụ án kéo theo quá nhiều, đến nay vẫn truy xét hết thảy. Kê biên sung công, lưu đày là xử trí nhân từ ."

"Muội ."

Thích Bạch Thương ngẩng đầu, khẽ mỉm , " , đúng tội. Là bọn họ đáng trừng phạt."

Thích Thế Ẩn khuyên nhủ, nhưng mở lời thế nào.

Vị Thích đại nhân triều đình thể khẩu chiến quần nho về luật pháp, giờ phút lúng túng chỉ im lặng cúi đầu như một học trò trách phạt.

Đã nhiều năm từng cảm thấy quẫn bách như , chỉ thể tiến lên một bước chần chừ dừng .

Thích Bạch Thương tiếng giày quan dẫm tuyết của gọi về hồn, khóe mắt nàng khẽ cong: "Huynh trưởng, An gia kê biên sung công, là ngày nào?"

"Trưa hôm nay."

Thích Thế Ẩn tiến thêm hai bước, đến hành lang, giọng cũng thấp xuống theo tiếng tuyết rơi rào rạt: "Kinh Triệu Phủ hợp tác Tuần Bộ Doanh xử trí, phụng chỉ đốc thúc. Ta đến là hỏi , ... cùng ?"

Thích Bạch Thương ngước mắt: "Có thể ?"

"Đương nhiên thể," Thích Thế Ẩn gật đầu, "Chỉ là Liên Kiều ngươi thể khỏe, dạo trời lạnh, ngươi chịu nổi ?"

"Dù là sức cùng lực kiệt, ngất ," Thích Bạch Thương thấy Thích Thế Ẩn lo lắng cho , cố ý mỉm trêu , "Còn trưởng ở đây, nhất định thể đưa trở về."

Không ngờ Thích Thế Ẩn nghiêm nghị đáp: "Đó là đương nhiên."

"..."

Thích Bạch Thương bất đắc dĩ .

Đang trò chuyện, Liên Kiều mang tới áo khoác chống lạnh cho Thích Bạch Thương, nàng nhận lấy, , ánh mắt chút tự nhiên mà giận dỗi Liên Kiều: "Sao là cái ...?"

 

Loading...